Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
Vừa sáng ra Hạ tướng quân đã cùng Dương tướng quân lên đường khởi hành hướng về Tây Đô, không lâu sau Ninh Tuyết cùng Tiểu Hương cũng âm thầm đi theo sau, Tiểu Hương trong lòng lo sợ nói:
– Cô nương, người thực sự muốn theo sau lão gia đến Tây Đô sao, người đã suy nghĩ kĩ chưa, chuyện này nếu để lão gia biết được thì e rằng sẽ nguy to đấy.
Ninh Tuyết lòng sớm đã có quyết định nên chẳng mảy may quan tâm đến Tiểu Hương mà thẳng thắng nói:
– Muội yên tâm, chuyện này nếu phụ thân có biết, mọi trách nhiệm một mình ta gánh lấy…
Tiểu Hương nghe vậy liền giải thích nói:
– Cô nương, ý của Tiểu Hương không phải như vậy, người biết đấy, đây là lần đầu tiên chúng ta đi xa như vậy, lại đến tận Tây Đô, muội sợ…
Ninh Tuyết nhìn thấy được sự sợ sệt trên gương mặt Tiểu Hương nên liền an ủi nói:
– Ta biết là muội lo lắng cho ta nhưng Tiểu Hương à chuyến đi này ta nhất định phải đi, không ai có thể ngăn cản ta được, nếu muội cảm thấy sợ muội có thể quay về, ta tuyệt đối không trách muội đâu.
Tiểu Hương nghe những lời Ninh Tuyết nói liền bất mãn trách móc nói:
– Cô nương… người nghĩ Tiểu Hương là loại người tham sống sợ chết vậy sao… người quên rồi sao… chúng ta đã từng cùng nhau trải qua những gì cơ chứ… bao nhiêu hoạn nạn còn có thể cùng nhau mà… trông Tiểu Hương giống kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa lắm sao?
Ninh Tuyết mỉm cười lắc đầu nói:
– Không giống.
Tiểu Hương tức giận liền quay mặt sang một bên mà giận dỗi không đáp, Ninh Tuyết trong lòng mừng rỡ thầm nghĩ:
– Đa tạ Tiểu Hương… đa tạ vì muội đã không rời bỏ ta…
Mãi một lúc sau vẫn không thấy Ninh Tuyết dỗ mình, Tiểu Hương liền quay đầu trách mắng:
– Cô nương… người thực sự định bỏ mặc Tiểu Hương một mình ôm nỗi thất vọng này sao?
Ninh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Tiểu Hương liền cười phá lên rồi vươn người dang tay ôm lấy Tiểu Hương rồi an ủi nói:
– Xin lỗi… ta xin lỗi… là ta sai… ta đã nghi ngờ muội… là ta không tốt… đừng giận nữa được không?
Tiểu Hương nhìn thấy thành ý của Tiểu Hương liền bĩu môi nói:
– Như vậy còn được…
Ninh Tuyết gật đầu mỉm cười, Tiểu Hương đưa tay kéo chiếc rèm ra rồi nhìn ra bên ngoài rồi tự hỏi:
– Không biết bao giờ mời đến Tây Đô nhỉ, muội chưa từng đến Tây Đô bao giờ, thực sự rất hiếu kì không biết nơi đó trông như thế nào?
Ninh Tuyết gật đầu trong lòng cũng vô cùng mong đợi, vì đây cũng là lần đầu tiên Ninh Tuyết đến Tây Đô, cũng rất mong chờ được tận mắt diện kiến nơi này, ngồi trên kiệu một ngày một đêm cuối cùng cũng đến trước cổng thành Tây Đô.
Dù người đời thường nói Tây Đô chính là nơi chôn rau cắt rốn của Hạ tướng quân nhưng đây lại là lần đầu tiên Ninh Tuyết đặt chân đến đây, cứ nghĩ nó rất hoang sơ mà hẻo lánh thế nhưng trái ngược với tưởng tượng của Ninh Tuyết, nơi đây chẳng khác Dương Đô là bao, phố xá tấp nập người, hàng hoá cũng đa dạng, Ninh Tuyết nhanh chóng tìm một quán trọ gần cổng phủ doãn nơi Hạ và Dương tướng quân cư trú.
Phủ đệ này là một khu biệt lập so với những nơi khác, là nơi để những tướng quân dừng chân, tìm được phòng trọ Ninh Tuyết cùng tuỳ tùng nhanh chóng vào đặt phòng, trong lúc đấy có vài người từ ngoài mừng rỡ bước vào nói với trưởng quầy:
– Huynh biết tin gì chưa, Hạ đại tướng quân vừa mới về Tây Đô.
Trưởng quầy bất ngờ tươi cười hỏi:
– Thật sao, khi nào vậy?
Vừa nghe tin Hạ tướng quân về Tây Đô, tất cả người trong quán trọ đều xôn xao cả lên, ai nấy đều rũ nhau ra ngoài nghênh đón, Tiểu Hương hướng mắt dõi theo rồi lại quay đầu nhìn Ninh Tuyết khẽ nói:
– Cô nương người nhìn này, thật không ngờ lão gia nhà ta lại được hoan nghênh ở Tây Đô như thế.
Ninh Tuyết cũng khá bất ngờ trước cảnh tượng này liền thắc mắc mà hỏi trưởng quầy:
– Hạ tướng quân ấy được mến mộ đến thế sao?
Trưởng quầy trơ mắt nhìn Ninh Tuyết rồi hỏi:
– Chắc tiểu nương tử đây từ phương xa đến nên không biết, ở nơi khác thì ta không biết nhưng ở Tây Đô này thì Hạ Thiểm đại tướng quân chính là một vị đại anh hùng, nếu hoàng đế của Dương Đô là Túc… Túc cái gì đó ta không nhỡ rõ.
Ninh Tuyết nghe vậy liền nhắc nói:
– Túc Hoành.
Trưởng quầy gật gù nói:
– Đúng rồi đúng rồi là Túc Hoành… dù là vậy nhưng ở Tây Đô này hoàng đế chỉ có một đó là Hạ đại tướng quân đây thôi.
Tiểu Hương mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn Ninh Tuyết khẽ nói:
– Nếu vậy ở Tây Đô này, cô nương chẳng khác nào là một công chúa rồi…
Ninh Tuyết lườm Tiểu Hương một cái, dù là vậy nhưng không thế giấu được niềm tự hào về tướng quân, Ninh Tuyết mỉm cười liền nói tiếp:
– Nhưng ngài ấy chỉ là một tướng quân thôi mà.
Trưởng quầy nghe vậy liền chau mày tỏ vẻ khó chịu nói:
– Hạ Thiểm đại tướng quân trong lòng bá tánh Tây Đô không chỉ là một tướng quân mà còn là như một người cha, ngài ấy lòng chứa con dân Tây Đô, bao năm hết lòng chinh chiến để bảo vệ bá tánh, có thể tiểu nương tử đây không biết nhưng Tây Đô ngày trước không được uy nghi như hiện nay.
Vừa nói trưởng quầy liền nhớ lại cảnh vật hai mươi năm về trước rồi cảm thán nói:
– Ngày trước Tây Đô chỉ là một biên cương nơi tập hợp những túp lều tranh nhỏ, đừng nói là quân binh chỉ cần một ngọn gió lớn cũng có thể thổi bay biên ải này, chính vì thế quanh năm nơi đây luôn là tâm điểm chiến loạn, chẳng ngày nào được cơm no áo ấm, thế nhưng từ khi Hạ Thiểm tướng quân đến đây, ngoài thì bình định chiến loạn trong thì từng bước từng bước khôi phục lại nơi đây, ngài ấy yêu dân như con, mọi ngõ ngách ở Tây Đô này đều chất chứa công lao của ngài ấy và những tướng quân khác dưới trướng ngài ấy, nếu không có ngài ấy sẽ không có một Tây Đô lớn mạnh như hôm nay.
Tiểu Hương ánh mắt sáng rực trong lòng đầy thán phục mà khẽ nói:
– Lão gia nhà ta quả là một đại anh hùng cơ mà.
Ninh Tuyết chột dạ liền quay đầu nói nhỏ với Tiểu Hương:
– Muội nói nhỏ thôi kẻo mọi người phát hiện thân phận của chúng ta đấy.
Tiểu Hương nghe vậy liền gật đầu im bặt không nói thêm lời nào, chưa ngừng lại ở đó từ phía sau có một đại thúc khá lớn tuổi bước đến góp chuyện nói:
– Tiểu nương tử đây chắc hẳn không phải người ở nơi đây rồi?
Ninh Tuyết bất ngờ liền nhìn sang, nhìn thấy gương mặt dù đã cao tuổi nhưng vẫn đầy phúc hậu đang mỉm cười nhìn mình, Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu đáp:
– Đúng vây, đại bá, con không phải người ở đây.
Đại bá ấy nghe vậy liền cười phá lên rồi nói:
– Thấy không, vừa nhìn là biết ngay.
Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười gật đầu, đại bá ấy nói tiếp:
– Nói đến công lao cũng như sự hy sinh của Hạ đại tướng quân thì dường như chẳng thể dùng từ nào để diễn tả hết được.
Ninh Tuyết bắt đầu có chút cảm phục đối với phụ thân mình, đại bá ấy ngập ngừng suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:
– Chuyện cách đây khoảng mười lăm năm.
Ninh Tuyết chăm chú lắng nghe nói:
– Mười lăm năm sao?
Đại bá ấy gật đầu rồi nói tiếp:
– Ta còn nhớ rất rõ, thời điểm đó là vào mùa đông, hình như là mùng năm mộ tuế.
Ninh Tuyết sửng sốt khựng người hỏi:
– Mùng năm mộ tuế sao?
Đại bá gật đầu, Tiểu Hương thấy vậy liền quay đầu nhìn sang Ninh Tuyết thầm nghĩ:
– Đấy chẳng phải là…
Ninh Tuyết hướng mắt nhìn Tiểu Hương nghĩ:
– Vậy là mùng năm tháng mười hai, sinh thần của mình.
Đại bá ấy kể tiếp, lúc đó Hạ tướng quân và Dương tướng quân cả hai vừa có cuộc chiến với Tiêu Quốc, cuộc chiến kéo dài gần nửa tháng, đến cuối cùng quân ta thắng trận, tất cả mọi người ai nấy đều vui mừng, theo như dự định thì tướng quân và mọi người sẽ khởi hành quay về Dương Đô vào ngày mùng năm.
Trưởng quầy nghe vậy liền nói:
– Đúng vậy, ta cũng có biết về chuyện năm đó, ta nhớ là sau cuộc chiến năm ấy một mình Hạ tướng quân vội vàng hồi kinh, dù là đã chiến thắng nhưng tình hình bên ngoài vẫn chưa yên ắng hẳn…
Nghe đến đây Ninh Tuyết sửng người không dám tin vào tai mình liền hỏi:
– Ngài ấy thực sự đã hồi kinh sao?
Trưởng quầy gật đầu, đại bá ấy nhìn sang Ninh Tuyết rồi nói:
– Nhưng chẳng may hành tung của ngài ấy đã bị tai mắt của Tiêu Quốc biết được nên chúng đã âm thầm hạ thủ với tướng quân…
Trưởng quầy đứng cạnh không khỏi bất mãn liền tiếp lời:
– Bọn chúng sử dụng kế bẩn nhằm muốn hạ thủ tướng quân, người đời vẫn hay bảo mà “ giết giặc phải giết kẻ đứng đầu ” cơ mà.
Tiểu Hương hoang mang liền hỏi:
– Vậy là lão gia… à không tướng quân có bị thương không?
Đại bá gật gù ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Đương nhiên là có…
Ninh Tuyết khựng người tròn mắt nhìn lão bá rồi nhìn sang trưởng quầy sốt sắng hỏi:
– Sau đó thì sao?
Đại bá lắc đầu hạ giọng kể tiếp:
– Sự việc xảy ra quá đột ngột, dù bản thân tướng quân võ công cao cường nhưng cũng chẳng thể nào một địch một ngàn được, sau đó may mắn thay là Dương tướng quân đã đến kịp để giải vây.
Ninh Tuyết khóe mắt đỏ ửng hỏi tiếp:
– Dương tướng quân sao?
Trưởng quầy mỉm cười gật đầu nói tiếp:
– Đúng vậy là người khi nảy đi bên cạnh Hạ tướng quân ấy, ngài ấy không chỉ là cánh tay đắc lực bên cạnh Hạ tướng quân mà ngài ấy còn là huynh đệ vào sinh ra tử của Hạ tướng quân đấy.
Ninh Tuyết khẽ gật đầu nói:
– Ta biết.
Trưởng quầy nghe vậy liền thắc mắc hỏi:
– Cô biết sao?
Ninh Tuyết hoảng hốt trước sự tò mò của trưởng quầy liền vờ nhìn sang lão bá rồi hỏi:
– Bá bá, người kể con nghe tiếp đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Hương đứng cạnh lòng như lửa đốt không ngừng thúc giục nói:
– Đúng vậy, đại bá người nói mau đi, sau đó thì sao?