Chương 93: Sự trưởng thành
– Đứa trẻ này sao hôm nay lại nhõng nhõe khóc nhè như vậy chứ?
Ninh Tuyết vậy liền lau nước mắt đi, tướng quân mỉm cười nói tiếp:
– Trước đây dù ta có mắng con hay đánh con như thế nào cũng chẳng thấy con khóc… sao giờ đây lại khóc nhiều như vậy…
Ninh Tuyết phì cười liền trắng trợn nói:
– Con thích như vậy đấy…
Tướng quân nghe vậy không những không mắng mà vẫn rất chiều chuộng nói tiếp:
– Được rồi… đừng khóc nữa… con còn khóc nữa thì hai mắt sẽ sưng như hai cái bánh bao đấy…
Ninh Tuyết nghe cách tướng quân so sánh liền cảm thấy bất mãn nói:
– Ai lại đi so sánh như vậy bao giờ?
Tướng quân nhìn thấy Ninh Tuyết mặt mũi nhăn nhó liền cười nói:
– Được… được… không so sánh như vậy nữa… được chưa?
Ninh Tuyết nhoẻn miệng cười gật gật đầu rồi hướng mắt nhìn ra bên ngoài nói:
– Mưa vẫn còn lớn quá… con cứ tưởng mình sẽ phải ngủ ở đây suốt đêm nữa cơ đấy.
Hạ tướng quân cười ầm lên nói:
– Sao lại có thể như vậy chứ… chẳng phải ta đã đến rồi sao?
Ninh Tuyết nước mắt giàn giụa nhìn tướng quân lòng thầm nghĩ:
– Thực may vì người đã đến… nếu chỉ một mình con ở đây… e rằng con đã bị nỗi sợ nuốt chửng mất rồi…
Tướng quân vẫn tròn mắt mà chờ câu trả lời của Ninh Tuyết, thấy vậy Ninh Tuyết trầm tư một lúc rồi buồn bả mà thốc lên tiếng lòng của mình nói:
– Phụ thân à… con… con… con sợ…
Nhìn thấy gương mặt như muốn khóc của Ninh Tuyết, tướng quân đau xót nói:
– Có ta ở đây con còn sợ hãi điều gì nữa chứ?
Ninh Tuyết cúi đầu trốn tránh ánh mắt của tướng quân, trong lòng lúc này gần như muốn sụp đổ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra đè nén cảm xúc mà mạnh mẽ thốt lên:
– Người không hiểu đâu, con đã suy nghĩ rất nhiều thứ, con sợ… con thực sự sợ…sợ rằng khi bản thân mình đặt hy vọng quá…rồi… rồi đến sau cùng lại trở thành kẻ bị bỏ rơi, con sợ…sợ khi bản thân mình đã tin tưởng những lời hứa ấy nhưng… rồi người đã hứa lại chẳng thể thực hiện được, con sợ… con sợ… con thực sự… thực sự rất cảm giác trong lúc bản thân vẫn còn say mê trong bể tình nhưng khi quay đầu nhìn quanh thì chẳng có một ai… hóa ra chỉ có mỗi bản thân mình… tự mình đa tình…
Càng nói Ninh Tuyết càng xúc động hơn, tinh thần cũng bắt đầu kiểm soát, nước mắt cứ thế mà bất giác tuông trào ra ngoài, tướng quân nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Tuyết trong lòng không khỏi tự trách và cũng hoàn toàn hiểu rõ lúc này trái tim Ninh Tuyết tan nát sụp đổ như thế nào.
Dù rất đau lòng nhưng lại chẳng thể khuyên bảo được, giờ đây Ninh Tuyết đau một thì hẳn tướng quân phải đau mười, tướng quân chỉ đành ngậm ngùi mà vươn người ôm lấy Ninh Tuyết rồi khẽ vuốt vuốt mái tóc dài mượt mà của Ninh Tuyết mà khẽ nói:
– Nếu khóc ra có thể khiến con cảm thấy tốt hơn thì con cứ khóc…
Ninh Tuyết trong lòng xúc động vô cùng hai hàng nước mắt cứ thế mà lăn dài trên gò má ủng hồng ấy, không muốn để tướng quân nhìn thấy bộ dạng thảm hại đau đớn vì tình yêu của mình, Ninh Tuyết vội vàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy rồi nói:
– Con không khóc… con đã lớn rồi, con không còn là một đứa trẻ nữa…
Dáng vẻ cố gắng tỏ ra kiên cường của Ninh Tuyết khiến trái tim sắt đá của tướng quân bỗng chốc tan rã ra, tướng quân trong lòng cảm thấy có chút ân hận mà tự trách nghĩ:
– Những gì mình làm điều là vì muốn tốt cho Tuyết Nhi… nhưng… tình trạng này của con bé… những điều mình đã làm… liệu có đúng không?
Tướng quân khóe mắt cay cay mà nhìn Ninh Tuyết rồi nói:
– Ta là phụ thân của con, trước mặt ta, con vốn không cần thiết phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy đâu.
Ninh Tuyết lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tướng quân, đứng trước ánh mắt đầy cương quyết ấy, tướng quân có chút hoảng mà im bặt chú tâm lắng nghe, Ninh Tuyết dứt khoát đáp:
– Người lầm rồi, con không tỏ ra mạnh mẽ, chỉ là con tự thấy bản thân mình đã không còn nhỏ, không còn là đứa trẻ suốt ngày chỉ biết phá phách, luôn khiến người lo lắng không yên tâm nữa mà thôi.
Tướng quân nghe được những lời nói chợt nhớ lại những lời phu nhân từng nói khi cả hai cùng nhau đứng dưới hiên nhà để ngắm tuyết rơi, nhìn từng hạt tuyết rơi xuống đất, phu nhân liền nhớ lại ngày Ninh Tuyết ra đời, trong đầu nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ nói:
– Tuyết lại rơi rồi, tướng quân à…
Tướng quân gật đầu rồi nhẹ nhàng khoác một chiếc áo mỏng cho phu nhân, cùng với giọng điệu đầy ấm áp mà khiển trách:
– Người biết tuyết rơi, thời tiết nhất định sẽ rất lạnh nhưng sao lại không biết chăm sóc cho bản thân, không biết giữ ấm cho chính mình chứ…
Phu nhân mỉm cười ngượng ngùng nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chai của tướng quân, mặc dù bên ngoài tuyết rơi dày đặc nhưng không khí xung quanh lại vô cùng ấm áp, cả hai điềm nhiên cũng nhau hướng mắt nhìn những hạt tuyết rơi xuống, khung cảnh lãng mạn vô cùng.
Một lúc sau nhìn thấy khung cảnh im ắng một cách lạ thường, tướng quân cảm thấy có gì đó không đúng đột nhiên thốt lên:
– Lạ thật…
Phu nhân nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thì phát hiện tướng quân với vẻ mặt bồn chồn mà nhìn quanh, phu nhân tò mò liền hỏi:
– Sao vậy tướng quân?
Tướng quân lúc này mới nhận ra, khung cảnh này dường như đang thiếu vắng đi một trọng tâm quan trọng thế là tướng quân liền nói:
– Tuyết đã rơi nhưng sao lại không thấy Tuyết Nhi cùng Tiểu Hương, chẳng phải cả hai đứa trẻ đó thích nhất là tuyết rơi sao?
Phu nhân nghe hỏi cũng cảm thấy bất ngờ liền nói:
– Đúng rồi… bọn trẻ đâu rồi?
Tướng quân chau mày lắc đầu nói tiếp:
– Đừng nói là hình bóng ngay cả tiếng cười nói ồn ào của bọn chúng cũng chẳng nghe thấy…
Phu nhân ngầm hiểu ý của tướng quân liền mỉm cười không đáp, tướng quân lắc đầu ngao ngán nói:
– Con bé chắc lại cùng Tiểu Hương trốn ra ngoài chơi rồi.
Nhìn thấy tướng quân gương mặt biến sắc, phu nhân liền kéo tay áo tướng quân lại rồi ôn tồn khuyên bảo nói:
– Tướng quân à… người đừng tức giận… thực ra trước khi ra ngoài con bé đã kêu Tiểu Hương qua nói với thiếp một tiếng rồi.
Tướng quân ánh mắt nghi hoặc nhìn phu nhân nói:
– Phu nhân người đây là… muốn bao che cho con bé sao?
Phu nhân mỉm cười lắc đầu điềm đạm nói tiếp:
– Đương nhiên là không rồi tướng quân… thiếp nào dám qua mặt người như vậy…
Tướng quân trong lòng cảm thấy khó chịu liền nhìn phu nhân rồi nói với giọng nói trách móc:
– Phu nhân à không thể cứ suốt ngày bao che cho con bé như vậy được, nếu không nghiêm khắc quản lí ta sợ con bé sẽ hư hỏng mất thôi.
Phu nhân nghe những lời của tướng quân liền ủ rủ mặt mày mà cúi đầu nói:
– Tướng quân à… thiếp hiểu rõ nỗi lòng của người, người là phụ thân của con nên khó tránh sẽ quan tâm lo lắng quá mức cho con bé nhưng dường như người đã quên rằng… thiếp cũng là mẫu thân của con bé mà.
Tướng quân nhận thấy mình có hơi nặng lời, sợ rằng sẽ làm tổn thương phu nhân, tướng quân liền dè dặt đáp trả:
– Phu nhân… người biết ta không phải có ý này mà…
Phu nhân nhoẻn miệng cười rồi gật đầu nói:
– Tướng quân à thiếp hiểu chứ… tâm tư của người thiếp hiểu rõ hơn ai hết… nhưng…
Nghe đến chữ “ nhưng” của phu nhân, tướng quân liền khựng người lại mà hướng mắt chú tâm lắng nghe, phu nhân từ tốn nói tiếp:
– Nhưng tướng quân à, thiếp chỉ là muốn nói với tướng quân, người không cần quá bận tâm về Tuyết Nhi, thật đó…
Nói đến đây phu nhân hướng mắt nhìn ra ngoài trời, ngắm nhìn những hạt tuyết rồi nhớ lại việc Hạ Minh Nguyệt và Hứa thái sử sang phủ náo loạn một phen, chuyện này căn bản tướng quân không hề hay biết, từ đầu đến cuối dù cho bị chèn ép bắt nạt nhưng vì đại cuộc Ninh Tuyết không một lời oán than hay trách móc, vẫn dũng cảm một mình gánh vác tất cả, nhớ lại dáng vẻ lúc đó của Ninh Tuyết, phu nhân trong lòng không khỏi xót xa, phu nhân hướng mắt nhìn tướng quân rồi thong dong nói tiếp:
– Không biết từ khi nào nhưng thiếp thực sự có thể cảm nhận được… con bé đã trưởng thành rồi… đã hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, dù rằng tính cách không quá đổi thay nhưng giờ đây dù cho có làm việc gì con bé cũng không còn khiến chúng ta suốt ngày phải bận tâm nữa rồi…
Tướng quân lòng nhìn phu nhân bằng ánh mắt dò xét trong lòng vẫn có chút ngờ vực mà muốn xác nhận lại lần nữa hỏi:
– Những gì phu nhân nói… có thật không?
Phu nhân nghiêm túc gật đầu nói:
– Lời nói vô chứng vô cứ thì khó phục nhân, chi bằng người hãy dành ít thời để trực tiếp mà quan sát rồi kiểm chứng xem sao, xem như người cho Tuyết Nhi cơ hội để chứng minh bản thân với người vậy.
Tướng quân cảm thấy những lời phu nhân nói vô cùng có lý nên liền gật gật đầu tán thành, lúc này khi tận tai nghe được những lời nói của Ninh Tuyết, tướng quân trong cảm thấy vạn phần tự hào về Ninh Tuyết nhưng khi đối mặt với Ninh Tuyết tướng quân cũng cảm thấy có chút xấu hổ mà thầm nghĩ:
– Phu nhân à… người nói quả không sai… Tuyết Nhi của chúng ta đã trưởng thành thực rồi…