Chương 92: Thấu hiểu
– Triệu Chấn Long… huynh là đồ tồi… đồ khốn khiếp… tra nam… ta mong huynh một đời cô độc… về già không nơi nương tựa…
Ninh Tuyết dù miệng không ngừng mắng chửi nhưng trong lòng càng buồn rầu gấp bội lần, khóe mắt ươn ướt mà đứng nhìn hồi lâu không rời mắt, trời bỗng nhiên đổ mưa, mọi người nhanh chân chạy về nhà, ai nấy cũng lẹ tay thu dọn hàng hoá, Ninh Tuyết hoảng hốt tìm nơi trú mưa, loay hoay mãi vẫn không thấy nên chỉ biết đứng nép vào một bên trú mưa ở dưới hiên nhỏ trước nhà người khác.
Cơn mưa ngày càng to Ninh Tuyết đưa mắt nhìn nước mưa làm ướt y phục của mình mà thầm trách móc ông trời:
– Ngay cả trời cao cũng muốn ức hiếp mình…
Nỗi ấm ức dồn nén đến cực hạn nhưng Ninh Tuyết vẫn siết chặt bàn tay cố gắng kiềm nén nói:
– Ai cũng ức hiếp mình… ai cũng rời bỏ mình…
Ninh Tuyết nghiến răng nghiến lợi là tự nhủ:
– Không được khóc… chỉ là một chuyện cỏn con thôi… không được khóc…
Cảm thấy không ổn, lo sợ mình sẽ thất bại, Ninh Tuyết liền tiếp tục trợ lực bằng cách đưa bàn tay lên miệng rồi cắn chặt, muốn dùng cơn đau để phân tán sự chú ý, cắn đến bàn tay đỏ ửng lên, dấu răng cũng in rõ trên bàn tay, lúc này Ninh Tuyết mời bình tĩnh lại được một chút mà ủ rủ ngồi xỏm xuống đất mà chờ đợi mưa tạnh, trong lòng tui đã nguôi ngoa nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn cứ thế mà dõi theo những giọt nước mưa rơi xuống, trong lòng lúc này cảm giác trống trải hơn bao giờ hết, Ninh Tuyết thầm nghĩ:
– Sẽ không ai đến đón mình cả… nếu như trời không tạnh mưa thì mình sẽ phải ngủ lại qua đêm tại nơi này..
Thế nhưng ngay lúc ấy từ phía xa có bóng dáng của một người bước đến, bước chân tiến đến gần Ninh Tuyết, nhìn thấy đôi giày của ai đó, Ninh Tuyết mừng rỡ ngước mặt lên cùng ánh mắt chứa đầy sự mong đợi mà gọi to:
– Chấn Long.
Thế nhưng người trước mặt khiến Ninh Tuyết sửng sốt, đó không phải Chấn Long, gương mặt mừng rỡ ấy cũng tan biến, tướng quân cũng trầm mặc mà nói:
– Người đến không phải là Chấn Long chắc con thất vọng lắm.
Ninh Tuyết khựng người bất ngờ hỏi:
– Phụ… phụ thân… sao người lại ở đây?
Tướng quân cúi người nhìn bộ dạng ướt sủng của Ninh Tuyết liền xót xa nói:
– Nha đầu ngốc này, ban đêm ban hôm mưa lại to như thế con còn chạy ra ngoài làm gì vậy?
Nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ấy, nghe được giọng nói thường ngày ấy khiến Ninh Tuyết hai hàng nước mắt giàn giụa đứng lên ôm lấy tướng quân rồi vỡ òa khóc lớn như một đứa trẻ, Ninh Tuyết khóc càng to thì cơn mưa cũng càng lớn, khung cảnh lúc này cứ y như hai đứa trẻ đang tranh nhau khóc, xem ai sẽ khóc lớn hơn, tướng quân vẫn rất kiên nhẫn mà dịu dàng xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi nói:
– Đứa trẻ này hôm nay sao lại làm nũng rồi… chẳng giống con của người thường chút nào cả.
Ninh Tuyết vẫn chẳng mảy may trả lời mà tiếp tục khóc, tướng quân mỉm cười nhẹ nhàng xoa lưng cho Ninh Tuyết rồi hỏi:
– Sao vậy, sao lại khóc, kẻ nào cả gan dám ức hiếp ái nữ của ta?
Ninh Tuyết vẫn tiếp tục khóc, khóc cho ra hết bao nhiêu nỗi uất hận, tướng quân không một lời than phiền mà vẫn nhẫn nại chờ đợi mà thầm nghĩ:
– Rõ ràng là đau lòng đến như vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ… chỉ để mọi người có thể yên tâm về con sao… đứa trẻ ngốc nghếch này…
Mưa vẫn còn rất lớn nhưng cuối cùng Ninh Tuyết cũng đầu hàng bỏ cuộc trong trận chiến này, không khóc nữa, nhìn thấy tướng quân nhìn mình, Ninh Tuyết xấu hổ liền quay mặt đi khẽ lau nước mắt ròi hỏi:
– Phụ thân… sao người ở đây?
Nhìn thấy người đến là tướng quân, lo sợ sẽ bị mắng, Ninh Tuyết liền ra chiêu phủ đầu nói:
– Con mới từ Dương phủ về, mưa lớn quá, không có ô, con không về được chứ không phải là con lẻn ra ngoài chơi rồi không muốn về, người không được mắng con đấy…
Tướng quân hoàn toàn biết được lí do sau lưng những giọt nước mắt này nhưng lại tinh ý không muốn dò hỏi nên chỉ dịu dàng vỗ về nói:
– Được rồi… ta có nói là mắng con sao, sao mà nhiều lí do như vậy chứ?
Ninh Tuyết bĩu môi đối kháng nói:
– Người lúc nào mà chẳng mắng con, lúc nào cũng dùng ánh mắt sắt bén ấy để tra khảo con như tội phạm vậy,
Tướng quân nghe vậy liền hạ ánh mắt xuống nói:
– Được rồi… đừng khóc nữa… có phụ thân đây… không ai có thể ức hiếp được con cả… đừng khóc nữa… ngoan nào… Tuyết Nhi của phụ thân.
Ninh Tuyết nghe vậy liền cảm thấy khó chịu nói:
– Không ai ức hiếp con cả… với lại con cũng lớn rồi không còn là con nít nữa.
Tướng quân nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Ninh Tuyết liền bật cười nói:
– Cho dù con có lớn như thế nào thì trong mắt ta con vẫn mãi chỉ là con nít mà thôi, tình thương ta dành cho con mãi cũng không thay đổi…
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của tướng quân Ninh Tuyết cảm thấy lạ liền nói:
– Đây là lần đầu tiên người nói những lời này với con… từ trước đến nay… con cứ tưởng với người… con là một đứa trẻ hư, là một nỗi sỉ nhục, là gánh nặng của người.
Tướng quân nghe được những lời bộc bạch của Ninh Tuyết liền cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu nói:
– Tuyết Nhi à… để con phải có cảm giác tủi thân như vậy là lỗi của ta… là do người làm phụ thân này không tốt…
Ninh Tuyết im bặt không đáp nhưng trong lòng vẫn có sự phòng vệ đối với tướng quân, tướng quân khẽ cười rồi đưa ta rờ rờ gương mặt lấm lem nước mắt khiến Ninh Tuyết bất ngờ mà rụt cổ lại, tướng quân vẫn rất ôn nhu mà nói:
– Tuyết Nhi à… thành thật mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên ta làm phụ thân của người khác, không giống như việc ra sa trường đánh giặc, ta không có nhiều kinh nghiệm trong việc này, cũng không hiểu phải đối đãi với quý nữ của mình như thế nào là đúng…
Ninh Tuyết hướng mắt nhìn tướng quân chăm chú lắng nghe, mặc dù trời mưa gió lạnh nhưng giọng nói của tướng quân vẫn rất ấm áp, tướng quân vẫn tiếp tục dùng nhiệt độ ấy để từ từ xoa dịu con tim lạnh lẽo của Ninh Tuyết, tướng quân nói:
– Từ trước đến nay, ta vẫn luôn đối xử với con như những binh lính trong ngũ, vẫn luôn dùng những nguyên tắc, dùng quân lệnh để áp đặt con bắt con phục tùng, ta chưa từng thử tìm hiểu con… xem con thích làm gì… muốn làm gì… chưa từng thử thẩu hiểu con…
Ninh Tuyết bắt đầu có chút dao động trước những lời nói của tướng quân, hai mắt ửng đỏ nhưng khi nghĩ lại thì cảm giác có điều gì đó không đúng liền dò hỏi:
– Phụ thân… hôm nay sao người lại khác lạ như vậy… có phải là có chuyện gì không?
Tướng quân mỉm cười lắc đầu nói:
– Từ sau sự rời đi của Chấn Long, ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với con… có thể con đã mất đi người mà con thương yêu nhất nhưng bên cạnh con vẫn còn rất nhiều người thương yêu và quan tâm con…
Tướng quân lấy Chấn Long ra làm cái cớ khiến Ninh Tuyết hoàn toàn rũ bỏ sự hoài nghi mà tin tưởng những lời tướng quân nói:
– Tuyết Nhi à…
Ninh Tuyết nghe gọi liền hướng mắt nhìn tướng quân, tướng quân nở nụ cười nói tiếp:
– Ta chỉ muốn con hiểu rõ, những gì ta làm tất cả đều chỉ muốn tốt cho con, điều mà người phụ thân này mong muốn nhất… đó là con có thể vui vui vẻ vẻ, an an yên yên mà sống một cuộc đợi vô ưu vô lo thôi…
Giờ phút này Ninh Tuyết mới hiểu rõ được nỗi lòng của tướng quân mà cúi đầu xấu hổ mà lắp bắp nói:
– Phụ thân… con…
Tướng quân nhoẻn miệng cười lắc lắc đầu nói:
– Tất cả đều là do ta không tốt… đã làm tổn thương con… ta xin lỗi… con tha thứ cho ta được không… Tuyết Nhi… hãy cho ta một cơ hội để có thể làm tốt trách nhiệm của người làm phụ thân này với con… được không?
Tận tai nghe những lời nói từ tận đáy lòng của tướng quân, Ninh Tuyết trong lòng không khỏi xấu hổ, không ngừng tự trách bản thân, cứ thế mà bất giác thốt lên:
– Xin lỗi… phụ thân… con cũng có lỗi… con vẫn luôn cứng đầu ngang bướng… một mực làm trái ý người… khiến người luôn phải lo lắng… người trăm công ngàn việc, đã phải lo cho bá tánh Dương Đô… lại còn phải bận lòng vì con… là con không hiểu chuyện…
Vừa nói Ninh Tuyết vừa rưng rưng nước mắt, cúi đầu nhận lỗi với tướng quân, tướng quân cũng không kiềm được mà đưa tay ôm chặt Ninh Tuyết vào lòng mà luôn miệng nói:
– Không đâu… con là đứa trẻ ngoan… con luôn là niềm tự hào của ta… Tuyết Nhi à…
Ninh Tuyết siết chặt eo của tướng quân lại, không ngừng xoa xoa đầu vào lòng ngực rắn chắc ấy mà khóc lớn nói:
– Phụ thân à… con xin lỗi… Tuyết Nhi xin lỗi…
Nghe thấy những lời xin lỗi ấy, nước mắt của tướng quân vô thức cứ thế mà rơi, lòng đau như cắt, trong lòng thầm nghĩ:
– Ông trời quả không bạc đãi ta, dù là vào thời khắc cận kề sinh tử như vậy nhưng vẫn luôn tương trợ cho ta, để ta có đủ can đảm mà nói rõ những lời trong lòng mình… những lời này… giờ đây không nói… ta thực sự sợ rằng… sẽ không còn cơ hội để nói nữa…
Tướng quân ôm chặt Ninh Tuyết vào lòng, thầm cảm tạ trời cao:
– Hạ Thiểm ta… thực sự cảm tạ người lão thiên gia… giờ đây dù có chết… ta cũng chẳng còn gì hối tiếc…