Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
– Hạ huynh, chúng ta vào trong phòng rồi từ từ nói.
Cả ba người lập tức vào thư phòng, Hạ tướng quân thuật lại sự việc cho Dương tướng quân và An Thành nghe, cả hai tức giận, Dương tướng quân liền nói:
– Quá đáng, rõ ràng là muốn lấy Ninh Tuyết ra để uy hiếp huynh, thực sự là quá đáng, như vậy chẳng khác nào là muốn ép huynh vào đường cùng.
Hạ tướng quân thở dài một tiếng chẳng nói thêm lời nào, Dương tướng quân nhìn thấy rõ nỗi u sầu trên gương mặt Hạ tướng quân liền nói:
– Đây chính là âm mưu của bọn chúng, hoặc là có thể diệt trừ cái gai trong mắt là huynh để có thể dễ dàng thâu tóm thế lực của Tây Đô hoặc là trừ khử được chủ chốt của Tiêu Quốc, kế hoạch quả chu toàn rồi… tức chết đi mà.
Trong lúc Dương tướng quân đang lo lắng cho Hạ tướng quân thì An Thành với gương mặt bàng hoàng mà nhìn Hạ tướng quân ngập ngừng hỏi:
– Hạ bá bá người nói… cái tên Triệu Chấn Long… hắn là… là thái tử của Tiêu Quốc… Tiêu… Tiêu Chấn Long sao?
Hạ tướng quân khẽ gật đầu nói:
– Đúng vậy, tuy rằng không chung chí hướng nhưng suy cho cùng cậu ấy cũng là một hiền tài của Tiêu Quốc, không chỉ vậy cậu ấy phẩm cách đứng đắn, xứng đáng nhận được sự tôn trọng, cậu ấy chính là mầm xanh cần được bảo vệ.
An Thành trong lòng trổi dậy muôn vàn sự bất an thầm nghĩ:
– Tiêu… Chấn Long sao… không thể nào… tên khốn đó sao có thể là…
An Thành nhìn sang tướng quân rồi nói:
– Nếu như hắn là thái tử của Tiêu Quốc… hắn lại tiếp cận Ninh Tuyết… không lẽ hắn có âm mưu gì khác chăng?
Dương tướng quân bất ngờ không hiểu xảy ra chuyện gì liền hỏi:
– Tên thái tử Tiêu Quốc đó thì có liên quan gì đến Ninh Tuyết cơ chứ?
Đối mặt với những câu hỏi ấy, Hạ tướng quân trầm tư hồi lâu rồi khẳng khái nói:
– Cậu ta có âm mưu gì khác hay không ta không dám chắc… nhưng… ta tin vào nhân phẩm của cậu ấy… chỉ cần nhìn vào cách cậu ấy đối đãi với bá tánh của mình…
Nói đến đây Hạ tướng quân ngập ngừng một lúc thầm nghĩ:
– Cũng như cách cậu ta hết lòng đối với Tuyết Nhi…
Hạ tướng quân thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
– Ta tin cậu ấy nhất định không phải là kẻ thừa nước đục thả câu… lợi dụng người khác như vậy.
An Thành càng nghe càng bất mãn quyết phân trần cho rõ:
– Nhưng hắn ta…
Thế nhưng chưa kịp nói đã bị Hạ tướng quân ngăn lại nói:
– An Thành đủ rồi… chuyện cấp bách bây giờ không chỉ có mỗi cậu ta… hiện nay kẻ địch lớn nhất của chúng ta là Túc Hoành thái tử.
Dương tướng quân nghe vậy liền hỏi:
– Hạ huynh… huynh đã có dự tính gì chưa?
Hạ tướng quân gật đầu rồi nói với giọng nói đầy chán chường mà chầm chậm nói:
– Tiến thoát lưỡng nan… ta không thể chỉ vì lòng riêng của bản thân ta mà giao chiến gây hại đến cho bá tánh Tây Đô cũng như Tiêu Quốc.
An Thành liền e dè hỏi:
– Trong lòng Hạ bá bá e rằng cũng đã có dự tính gì chăng?
Hạ tướng quân im bặt không nói, Dương tướng quân đưa mắt quan sát thái độ của Hạ tướng quân một lúc, dường như nhận ra được điều gì đó, Dương tướng quân hoảng hốt liền hỏi:
– Hạ huynh… không lẽ huynh định…?
Hạ tướng quân bước đến gần cửa số đưa mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài rồi nói:
– Đúng vậy… Túc Hoành làm đủ mọi chuyện suy cho cùng, thứ mà hắn cần chỉ là tính mạng của ta, giờ đây cho dù ta có giết chết thái tử Tiêu Quốc hay không hắn cũng sẽ chẳng dễ dàng gì tha cho ta ngược lại nếu như để hắn chiếm được toàn Tiêu Quốc… e rằng nhất định… nhất định sẽ sinh linh đồ thán.
Dương tướng quân sửng người lập tức khuyên ngăn:
– Không được… việc này trăm lần vạn lần cũng không được… huynh là trung thần cũng là một trụ cột của nước nhà… Thanh Lôi nếu thiếu đi… sẽ không ổn đâu… như vậy chẳng phải càng khiến gian thần đắc ý sao?
An Thành vẫn không hiểu nên chỉ trơ mắt đứng nhìn, Hạ tướng quân hít một hơi dài rồi nói với khí thế hùng hồn:
– Nếu như cái chết của ta có thể đổi lại yên bình cho bá tánh hai nước thì ta thấy nó… xứng đáng.
Hạ tướng quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn Dương tướng quân rồi lại nói tiếp:
– Huống hồ chi… vẫn còn huynh cơ mà.
An Thành ngơ người mà chăm chú lắng nghe hai người họ nói chuyện, Dương tướng quân bất lực mà quay mặt đi, Hạ tướng quân nhoẻn miệng cười nhìn vào khoảng không mà thì thầm nói:
– Cạnh vua như cạnh hổ, vua muốn ta chết canh ba, ta nào đợi được đến canh tư.
Lúc này đây An Thành mới nhận ra liền nói:
– Ý của Hạ bá bá… không lẽ người muốn…
Hạ tướng quân nhìn An Thành không đáp, An Thành lúc này mới hiểu rõ ý định của tướng quân liền lập tức khuyên ngăn:
– Không được, như vậy không được, Hạ bá bá…
Hạ tướng quân mỉm cười bước đến vỗ vai An Thành rồi nói:
– An Thành à, con vẫn còn nhỏ… có một số chuyện con vẫn chưa thể hiểu được… mai này con lớn thêm một chút… rồi sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ta thôi.
Dương tướng quân thừa hiểu những gì Hạ tướng quân đã quyết thì gần như sẽ không thay đổi được nên cũng chỉ cúi đầu mà tự trách bản thân vô dụng không giúp được gì, An Thành thì hoảng loạn mà ra sức căn ngăn nói:
– Hạ bá bá… như vậy không được đâu… còn Hạ bá mẫu… còn Ninh Tuyết thì sao?
Nghe câu hỏi của An Thành khiến Hạ tướng quân không khỏi đắng đo suy nghĩ, tướng quân rơi vào trầm tư hồi lâu, sắc mặt cũng dần u tối mà đáp:
– So với việc phải hy sinh vì bá tánh thì trong lòng ta… đấy chính là mối bận tâm lớn nhất.
Dương tướng quân lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hạ tướng quân, ánh mắt cảm thông cho những bậc phụ mẫu, An Thành nghe vậy thì nói tiếp:
– Hạ bá bá người hãy khoan đưa ra quyết định vội mà hãy bình tĩnh lại một chút… nhất định sẽ có cách khác mà… chúng ta cùng suy nghĩ xem có còn cách nào vẹn toàn hơn… được không?
Hạ tướng quân nhìn ra tấm lòng của An Thành và cũng không muốn An Thành quá bận lòng mà mỉm cười gật đầu nói:
– Ừm… ta biết rồi.
An Thành lúc này liền loay hoay mà đi quanh phòng, vừa dò đầu bức tóc suy nghĩ, vừa ngồi ngẫn trên ghế nghĩ cách, căn phòng chìm vào im lặng, Hạ tướng quân vẫn không nói gì chỉ lặng lẽ ngước nhìn mây trôi, bầu trời hôm nay rất xanh rất đẹp nhưng lại chẳng thể nào dung nạp được những tâm tư phiền muộn này của tướng quân.
Nhìn mãi nhìn mãi, thời gian trôi qua lúc nào không hay, lâu thật lâu sau đó vẫn không ai nghĩ ra đối sách gì cả, Hạ tướng quân quay người nhìn thấy Dương tướng quân và An Thành đang cực lực suy nghĩ liền mỉm cười nói:
– Hôm nay đến đây thôi, ta còn phải hồi phủ, phu nhân và Tuyết Nhi đang đợi ta về cùng dùng bữa.
Dương tướng quân cũng không còn cách nào để khuyên, nên chỉ bước đến đưa tay vỗ vào vai Hạ tướng quân và nói:
– Huynh yên tâm ta nhất định không để huynh có chuyện gì, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết thôi… cũng như trước đây… dù là việc lớn hay nhỏ chúng ta đều cùng nhau đối diện…
Hạ tướng quân mỉm cười gật đầu rồi nói:
– Vậy đành phiền Dương huynh vậy.
Nói xong An Thành tiễn Hạ tướng quân ra cửa, trước khi rời đi Hạ tướng quân quay lại hai tay vỗ vào bắp tay An Thành nói:
– An Thành, ta đã trông thấy con từ nhỏ đến lớn, từ một cậu bé tinh nghịch suốt ngày chỉ biết cùng tiểu nữ nhà ta trốn ra ngoài phá phách, cũng chẳng biết từ khi nào mà con đã trưởng thành to cao đến như vậy rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, An Thành à…
Nói đến đây tướng quân có hơi xúc động, An Thành đưa tay nắm chặt bàn tay tướng quân nói:
– Hạ bá bá…
Tướng quân nghẹn ngào khẽ gật đầu nói tiếp:
– Tuyết Nhi… đứa bé mãi không chịu lớn này… nó là quý nữ mà ta yêu thương nhất nhưng cũng là đứa mà ta không yên tâm nhất…
Nói đến tướng quân cảm xúc dâng trào mà đau đớn thầm nghĩ:
– Nếu mai này ta không ở cạnh… ai sẽ che chở nó… chăm sóc nó… một mình con bé nó biết phải làm sao đây… đặt toàn bộ Hạ gia lên vai nó… làm sao mà nó gánh vác nổi đây?
An Thành khóe mắt rưng rưng mà cố gắng khuyên nhủ nói:
– Không đâu, Hạ bá bá người nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, con và phụ thân nhất định sẽ tìm ra biện pháp tốt nhất… mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.
Tướng quân siết chặt tay để kiềm chế cảm xúc của mình lại, một lúc sau, tướng quân mới điềm tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Thành mà nói:
– An Thành, ta nhờ con việc này được không?
An Thành vừa nghe liền gật đầu mà không cần suy nghĩ nói:
– Được… Hạ bá bá cứ nói…
Tướng quân gật gật đầu rồi nói với An Thành:
– An Thành… về sau ta phải phiền con thay ta trông nom nó nhiều hơn rồi.
An Thành vỗ vỗ bàn tay tướng quân rồi nói:
– Xin Hạ bá bá đừng nói như vậy, chăm sóc cho Ninh Tuyết từ lâu đã là trách nhiệm của con rồi, người không nói con cũng nhất định sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn.
Với ánh mắt đầy cương quyết của An Thành, tướng quân mới có chút an lòng mà thầm nghĩ:
– Mong con có thể chăm sóc tốt cho con bé… có thể thay ta trở thành chiếc ô của con bé… che chở con bé một đời an yên…
Tướng quân mỉm cười vỗ vai An Thành mà giao phó nói:
– Nghe con nói như vậy ta phần nào yên tâm rồi, thôi con vào đi, không cần tiễn ta nữa.
Tướng quân vừa quay người đi An Thành liền nói tiếp:
– Hạ bá bá người là đại tướng quân của Đại Đô có gian nan nào mà người không vượt qua được, lần này chúng ta nhất định cũng sẽ vượt qua được, Đại Đô không thể thiếu người được, Ninh Tuyết và bá mẫu cũng không thể thiếu người.