Chương 85: Chiếu tướng
– Tướng quân người xem, đây là ai đây?
Hạ tướng quân quay lại nhìn thì thấy Ninh Tuyết, tướng quân lập tức buông đũa xuống rồi đứng dậy bước lại gần Ninh Tuyết nói:
– Tuyết Nhi, chắc con đói rồi đúng không, nào ngồi xuống mau lên, trên bàn đều là những món con thích ăn không thôi, nào, cả nhà ta cùng thưởng thức.
Nhìn thấy nét mặt vừa vui mừng vừa lo lắng của phụ mẫu, Ninh Tuyết trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ và tự trách nói:
– Khiến phụ thân và mẫu thân lo lắng rồi, tất cả đều là lỗi của nữ nhi, hai người không trách con chứ?
Hạ tướng quân đưa tay xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi ân cần nói:
– Đương nhiên là không rồi, ta chỉ muốn con nhớ rõ một điều rằng là dù ngoài kia có xảy ra chuyện gì, thì ta và mẫu thân vẫn mãi đứng về phía con, mãi mãi là hậu thuẫn vững mạnh của con.
Nghe được những lời nói đó Ninh Tuyết khóe mắt bỗng rưng rưng mà nhẹ nhàng ôm chằm lấy tướng quân, toàn bộ cơ thể cứ thế mà co rút vào vòng tay rộng mở của tướng quân, tướng quân cũng âu yếm mà vỗ về ái nữ của mình, Ninh Tuyết dụi dụi đầu vào lòng ngực rắn chắc của tướng quân làm nũng rồi nói:
– Đã khiến người lo lắng rồi, con xin lỗi.
Tướng quân mỉm cười xoa xoa đầu Ninh Tuyết rồi đáp:
– Đứa con ngốc này…
Hạ tướng quân cũng xúc động không nói thành lời mà chỉ vỗ vai Ninh Tuyết rồi nói:
– Nào ngồi xuống ăn cùng phụ thân nào, kẻo thức ăn nguội lạnh hết.
Ninh Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống, cả nhà cùng nhau thưởng thức bữa cơm đầy ấm áp này, vừa ăn xong bữa cơm thì từ bên ngoài Dương tướng quân hối hả bước vào, vẻ mặt căng thẳng, vừa nhìn thấy Dương tướng quân, Ninh Tuyết chưa kịp chào hỏi thì tướng quân đã nói:
– Hạ huynh… có tin mật báo.
Hạ tướng quân nghe vậy liền gật đầu nói:
– Vào thư phòng.
Vừa dứt lời Hạ tướng quân quay người bước đi, Dương tướng quân cũng nhanh chóng theo sau, Ninh Tuyết thấy vậy cũng chạy theo sau, vào đến phòng Hạ tướng quân nhìn thấy Ninh Tuyết theo sau liền nói:
– Ta đã nói rồi, con không được nhún tay vào việc này nữa.
Ninh Tuyết vừa định nói lại thì đã bị tướng quân chặn miệng lại nói:
– Cũng không được nghe lén những gì ta và Dương bá bá nói.
Nói xong Hạ tướng quân đóng sầm cửa lại, Ninh Tuyết dù không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái lời tướng quân chỉ đành lẳng lặng bước ra ngoài đại sảnh.
Cả buổi vẫn chưa thấy ai bước ra, một lúc sau cánh cửa mở ra, Dương tướng quân bước ra cáo biệt tướng quân rồi bước ra từ biệt phu nhân và Ninh Tuyết rồi vội vã ra về, Ninh Tuyết liền hỏi tướng quân:
– Phụ thân rốt cuộc có chuyện gì mà Dương bá bá lại sốt sắng như thế?
Hạ tướng quân không dài dòng chỉ nói:
– Bệ hạ long thể không ổn có thể băng hà bất cứ lúc nào, ngày thái tử Túc Vương đăng ngôi đang cận kề.
Hạ tướng quân nói tiếp:
– Từ ngày mai trở đi, không ai được phép tuỳ tiện ra ngoài nữa, chiến loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Hạ phu nhân mặt biến sắc lo lắng hỏi:
– Tướng quân vậy người và Dương tướng quân đã có an bày gì chưa?
Hạ tướng quân chỉ nói:
– Ta và Dương tướng quân cùng một vài tướng quân khác đã huy động tất cả quân binh tập hợp tập hợp đầy đủ để có thể tiếp ứng kịp thời cho Túc Doãn thái tử.
Ninh Tuyết cảm thấy sự bất thường liền nói:
– Quân binh của người chủ yếu là chấn giữ biên quan nếu bây giờ mạo mụi triệu hồi về Dương Đô e rằng sẽ trở thành lí do để kẻ xấu nhằm vào.
Tướng quân nhìn Ninh Tuyết gật gật đầu nói:
– Ta biết nhưng vì thái tử Túc Hoành bản tính nguy hiểm sâu xa khó lường giờ đây ngài ấy vẫn chưa có hành động tiếp theo nên ta cũng chẳng dám hồ đồ manh động, chỉ mới cho quân đóng trại ngoài thành chờ xem tình hình trước mắt sao đã.
Ninh Tuyết trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu:
– Chưa có hành động gì sao, đối với kẻ đa mưu như Túc Hoành thái tử bên dưới lại có nhiều cánh tay đắc lực như thế, ngày đăng cơ đã cận kề không thể nào không có hành động được.
Tướng quân quan sát Ninh Tuyết rất nghiêm túc mà dò xét tình hình rồi đưa ra suy luận, từng bước từng bước Ninh Tuyết đều rất suy tính rất kỹ lương, cương quyết và sắt bén, tướng quân thấy vậy liền dò hỏi:
– Tuyết Nhi con có ý gì sao?
Ninh Tuyết mạnh dạn phán đoán:
– Con chỉ cảm thấy rất lạ, người nói hoàng thượng sắp băng hà, nếu vậy… hoàng thượng nhất định sẽ để lại chiếu chỉ, nếu như vậy… rất có thể…
Vừa dứt lời Ninh Tuyết khẳng khái chuẩn bị nói, thì tướng quân cũng nhận ra được điều gì đó, cả hai nhìn nhau đồng thanh nói:
– Thâu lương hoán trụ.
Hạ tướng quân lúc này đã nhìn thấu chiến lược của Túc Hoành thái tử liền hoang mang mà nói:
– Dương đông kích tây.
Ninh Tuyết lúc này liền không ngừng ngại mà nói:
– Âm mưu của họ là khiến chúng ta tin rằng hoàng tử sẽ xuất binh vào ngày đăng ngôi của thái tử, nhưng mục đích thực sự của họ là nhằm vào chiếu thư của bệ hạ.
Nói xong tướng quân và Ninh Tuyết trơ mắt nhìn nhau, Ninh Tuyết sốt sắng nói tiếp:
– Nếu thực là như thế thì hoàng thượng đang gặp nguy.
Hạ tướng quân ngay lập tức cho hạ nhận chạy đi thông báo cho Dương tướng quân, rồi chạy vào phòng thay xiêm y chuẩn bị nhập cung, trước khi đi Hạ tướng quân nói với Ninh Tuyết:
– Tuyết Nhi con ở lại chăm sóc mẫu thân.
Ninh Tuyết gật gật đầu rồi nói:
– Phụ thân người nhất định phải cẩn trọng.
Hạ tướng quân bước ra đến cổng thì gặp Dương tướng quân, Dương tướng quân không hiểu chuyện gì nên hỏi:
– Huynh gọi ta đến gấp như thế liệu có việc gì?
Tình hình đang gấp rút không kịp giải thích với Dương tướng quân nên Hạ tướng quân nói:
– Chuyện khẩn chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không ta e rằng không kịp.
Ninh Tuyết chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Hạ tướng quân rồi cầu nguyện cho mọi chuyện tốt đẹp. Trên đường đi Hạ tướng quân tường thuật lại những suy đoán của mình cho Dương tướng quân nghe, Dương tướng quân bất ngờ chỉ biết tức giận nói:
– Nếu thực như những gì huynh suy đoán thì nước đi này của Túc Hoành hoàng tử quả cao thâm, nhất tiễn song điêu, vừa có thể hạ bệ được thái tử Túc Doãn vừa có thể một bước đăng quang nắm đại quyền trong tay mà không cần tốn một binh một tốt.
Hạ tướng quân liền đáp lại:
– Chính vì thế chúng ta phải nhanh chóng ngăn cản việc này lại.
Chẳng mấy chốc hai vị tướng quân đã đến cổng thành, hai người vội vàng chạy đến tẩm cung của hoàng thượng, vừa mới bước được vài bước thì bỗng nhiên tiếng còi vang khắp hoàng cung, Lương công công cận thân của hoàng thượng trong tẩm điện hô to:
– Bệ hạ đã băng hà.
Bấy giờ Túc Hoành hoàng tử đang quỳ ở trong tẩm điện, còn Túc Doãn thái tử vừa hay tin đã chạy ngay đến gặp mặt bệ hạ, vừa chạy đến trước cửa tẩm điện của bệ hạ, gặp mặt lần cuối cũng không có cơ hội, thái tử chầm chậm bước vào quỳ gối dưới long thể nói:
– Thần nhi đến trễ rồi.
Tất cả quân binh lần lượt buông bỏ giáo mác cúi mặt quỳ xuống, một lát sau, Lương công công cầm trên tay một cuốn lụa màu vàng, đọc to những chữ được ngự phê bút son:
– Trẫm tự thấy thái tử mưu trí hơn người, văn thao võ lược kiêm toàn, Trẫm như hữu bất trắc, khả tức truyền vị cho nhị thái tử, khâm thử.
Dương tướng quân bất ngờ ngơ ngác nhìn sang Hạ tướng quân, tướng quân từ từ quỳ xuống chậm rãi nói:
– Chúng ta đã đến chậm một bước rồi, đại cuộc đã được định.
Hai vị tướng quân ra về, vài ngày sau tang lễ của tiên đế được diễn ra vô cùng nghiêm trang và cũng chẳng bao lâu thì Túc Hoành hoàng tử cử hành đại lễ sắc phong, Túc Hoành khoác lên người bộ long bào, đầu đội long mão hiên ngang từng bước đăng quang, ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn, trên vạn người không dưới một ai. Văn võ bá quan thay nhau quỳ bái dưới chân, Lương công công đứng dưới hô to:
– Một bái.
Chúng quần lập tức cúi đầu bái láy, cứ thế hai bái rồi đến ba bái, Lương công công hô tiếp:
– Hành lễ.
Tất cả nghe theo hiệu lệnh quỳ gối xuống đất gập đầu hành lễ và hô to:
– Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Những gian thần trợ giúp Túc Hoành đăng ngôi thì nhìn nhau mà tươi cười đắc ý, hoàng tử Túc Doãn và những trung thần quỳ dưới triều người cúi đầu ủ rũ than trách người chỉ biết lắc đầu thở dài. Hứa đô ngự sử nhìn về phía Hạ tướng quân nở nụ cười gian manh gật gật đầu chào hỏi, Hạ tướng quân cũng chỉ gật đầu lại đáp lễ, Dương tướng quân quỳ ngay sau nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của Hứa đô ngự sử liền tức giận quay đầ đi nói khẽ:
– Nhìn dáng vẻ tự mãn của hắn ta mà xem, gian thần hoành hành, triều cương ắt loạn.