Chương 73: Cầu bất đắc
– Huynh trưởng sao?
Ninh Tuyết nháy nháy mắt tặc lưỡi nói:
– Đúng vậy, huynh trưởng của tiểu muội.
Nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Ninh Tuyết, An Thành chỉ bất lực mà cúi đầu mỉm cười, Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này càng tức giận hơn mà kéo rèm xuống bỏ vào trong, nhìn thấy Minh Nguyệt đã vào bên trong Ninh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, An Thành dịu dàng nhìn Ninh Tuyết cười rồi khẽ xoa đầu nói:
– Cực khổ cho muội rồi.
Ninh Tuyết bật cười lắc đầu khẽ nói:
– Huynh biết là được rồi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến Thuần Pháp tự, cả ba người vừa bước xuống ngựa, Ninh Tuyết ngỡ ngàng trước sự oai nghiêm của ngôi tự này, nhắm mắt hít một hơi thực sâu bầu không khí trong lành này, lắng nghe tiếng chuông trong tự vang lên, âm thanh lắng đọng hoà cùng khuôn cảnh bình yên thực khiến cho tâm ta tĩnh lặng và an lạc, Minh Nguyệt ngay lập tức nói với An Thành:
– Dương tiểu lang quân, chúng ta vào trong dâng hương thôi.
An Thành nghe vậy liền gật đầu mời Minh Nguyệt đi trước, xoay người thì nhìn thấy Ninh Tuyết vẫn đang híp chặt đôi mắt tận hưởng sự thanh tĩnh liền mỉm cười hỏi:
– Muội định đứng mãi ở đây sao?
Ninh Tuyết mở mắt ra nhìn An Thành cười nói:
– Muội thích nơi này, sự tĩnh lặng, cảm giác thật bình yên.
An Thành mỉm cười gật đầu nói:
– Đúng vậy, cảm giác rất bình yên.
Ninh Tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu xấu tính bắt bẻ An Thành nói:
– Huynh trưởng à, huynh có thể nào đừng bắt chước muội không?
An Thành tỏ vẻ khó chịu trước cách xưng hô của Ninh Tuyết liền chau mày nói:
– Ai là huynh trưởng của muội cơ chứ?
Nhìn thấy An Thành có vẻ tức giận, Ninh Tuyết liền nghiêm túc trở lại nói:
– Muội biết rồi, chỉ đùa một tí thôi mà, huynh không thấy thái độ của Hứa nương tử nhìn muội sao, như muốn ăn tươi nuốt sống muội rồi.
An Thành thở dài một tiếng không đáp, Ninh Tuyết không muốn phá hỏng bầu không khí này liền phì cười nói:
– Nào vào trong thôi, chúng ta dâng hương trước đã, sau đó sẽ dạo một vòng quanh đây, được không?
Dứt lời Ninh Tuyết liền kéo tay An Thành rồi lôi vào luôn miệng nói:
– Cửa phật thanh tịnh… mọi phiền muộn hãy bỏ lại phía sau đi.
An Thành bật cười rồi bước vào tự, đi đến chánh điện cả ba người cùng quỳ xuống bái lạy trước tượng Quan Âm Nương Nương, cầm nén nhang trên tay cả ba người đều cầu mong một điều ước của riêng mình.
Minh Nguyệt ngước nhìn An Thành một cái rồi nhắm mắt cầu nguyện:
– Ngọc nữ Hứa Minh Nguyệt, thành tâm khấn lạy Quan Âm Nương Nương, xin người phù hộ cho tiểu nữ sớm có được sự hồi đáp của ý trung nhân, xin Nương Nương phù hộ.
An Thành cũng nhắm mắt chắp tay bái lạy, còn về Ninh Tuyết thì nhìn trưng trưng vào Quan Âm Nương Nương rồi thầm ước nguyện:
– Nương Nương trên cao tại thượng, ngọc nữ Hạ Ninh Tuyết cầu xin người phù hộ cho trên dưới Hạ gia an yên một đời, cầu cho thiên hạ thái bình, bá tánh cơm no áo ấm, không còn chiến tranh cũng sẽ không còn ai phải hy sinh nữa, cầu xin người hãy thành toàn cho nguyện ước của tiểu nữ, cầu xin người…
Cầu xong cả ba người lần lượt cắm nén hương vào lư, sau đó cả ba người bước ra ngoài, gặp ngay một thầy bói chuyên giải quẻ ngồi sắt cạnh cửa chùa, Minh Nguyệt lập tức kéo tay áo An Thành ý muốn xem thử, An Thành không tiện từ chối nên chỉ có thể gật đầu đồng ý, An Thành nhìn sang Ninh Tuyết hỏi:
– Muội có muốn xem thử không?
Ninh Tuyết ngước nhìn thấy bói giải quẻ rồi nhìn sang An Thành, không muốn để Minh Nguyệt nghe được, Ninh Tuyết liền ghé vào tai An Thành khẽ nói:
– Huynh biết muội vốn không tin vào những thứ mê tín mà.
An Thành nhíu mày nhìn Ninh Tuyết, Minh Nguyệt đứng cạnh nhìn thấy hai người họ thân thiết quá nên liền kéo tay áo An Thành lại rồi hỏi:
– Không biết ý của Hạ nương tử thế nào?
Bị hỏi Ninh Tuyết khựng người lại cố gắng gượng cười lắc đầu nói:
– Thật ra ta cũng không có điều gì cần hỏi cả, không ấy thì hai người hãy coi đi, không cần phải lo cho ta đâu.
An Thành nghe vậy liền nháy mắt ra hiệu cho Ninh Tuyết, Minh Nguyệt nhìn thấy liền nói:
– Nếu Hạ tiểu nương tử không nguyện thì chúng ta cũng không nên cưỡng ép cô ấy, chúng ta cùng nhau xem xem sao.
Ninh Tuyết không còn cách nào khác chỉ có thể hai tay dâng hiến An Thành cho Minh Nguyệt nhằm đổi lại sự sống cho chính mình thôi liền nói:
– Huynh cùng Hứa tiểu nương tử xem đi, muội muốn dạo quanh ngôi tự này một chút, có gì hẹn gặp nhau trước cổng.
An Thành nghe vậy liền nói:
– Nhưng…
Chưa kịp nói dứt đã bị Minh Nguyệt ngắt lời nói:
– Được, Hạ tiểu nương tử nhớ cẩn thận.
Giao trứng cho ác, trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi Ninh Tuyết mỉm cười nhìn An Thành, bốn mắt nhìn nhau, nội tâm An Thành không ngừng hỏi:
– Ninh Tuyết… muội bỏ rơi huynh vậy sao… sao lại bán đứng huynh như vậy… muội làm vậy mà coi được sao?
Dường như hiểu được suy nghĩ phía sau ánh mắt ấy, Ninh Tuyết tròn xoe hai mắt trong lòng nghĩ:
– Xin lỗi An Thành, muội cũng không muốn đâu nhưng Hứa nương tử quá đáng sợ rồi, muội không dám đắc tội cô ấy…
Vừa dứt lời Ninh Tuyết quay lưng rời đi, An Thành không kịp cản ngăn chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết đang khuất dần, ở đây An Thành thở dài một tiếng lòng không ngừng trách:
– Hạ Ninh Tuyết muội được lắm… món nợ này ta sẽ trả lại cho muội thôi.
Minh Nguyệt dừng chân ngồi lại nhờ thầy xem giúp, người thầy bói hỏi:
– Hai vị ai muốn xem trước đây?
An Thành chỉ nhoẻn miệng rồi đưa tay mời Minh Nguyệt nói:
– Hứa tiểu nương tử, mời.
Thầy bói nhìn Minh Nguyệt rồi hỏi:
– Không biết tiểu nương tử muốn hỏi về điều gì ạ?
Minh Nguyệt e thẹn nhìn xuống đất khẽ giọng nói:
– Nhân duyên.
Thầy bói mỉm cười lại hỏi tiếp:
– Không biết tiểu nương tử đã có ý trung nhân chưa ạ?
Minh Nguyệt không nói chỉ lẳng lặng nhìn sang An Thành, thầy bói nhìn phát liền hiểu ý, mỉm cười gật đầu rồi nói:
– Được, được, vậy để ta giúp tiểu nương tử xem xem.
Thầy bói bỏ ba đồng xu vào trong mai rùa, bịt kín hai đầu rồi giơ cao lắc lắc ba cái, lắc xong thầy bói đổ ba đồng xu ra, nghiệm một hồi thở dài một cái, Minh Nguyệt nôn nóng ra mặt, ánh mắt kì vọng nhìn những quẻ bói trên bàn liền hỏi:
– Quẻ bài nói sao?
Trong lúc ấy An Thành hoàn toàn không chú ý đến họ, trong lòng chỉ đang lo nghĩ về Ninh Tuyết, thầy bói nhìn quẻ bài rồi nhìn lên Minh Nguyệt rồi nhìn sang An Thành rồi nói:
– Nữ hữu tình nhưng.. nam lại vô ý… không thể cưỡng cầu, không thể cưỡng cầu.
Nghe thấy những lời vô lý đó Minh Nguyệt như chết lặng, ngước nhìn An Thành nhưng An Thành vẫn chỉ hướng mắt nhìn về hướng mà Ninh Tuyết đã đi, trong lòng lo lắng không suy nghĩ hồi lâu An Thành lập tức đứng dậy nói:
– Ta lo cho Ninh Tuyết sẽ lại gây hoạ nên sẽ đi tìm muội ấy trước, Hứa tiểu nương tử cứ thong thả mà xem, tại hạ cáo lui.
Chưa kịp đợi Minh Nguyệt nói lời nào, An Thành đã vội vã rời đi, không cam tâm Minh Nguyệt tức giận trừng nhìn thầy bói nói:
– Sao lại như vậy được, ông hãy xem cho ta một quẻ nữa.
Thầy bói bất ngờ nhìn Minh Nguyệt, với ánh nhìn thắc mắc hỏi:
– Không biết tiểu nương tử muốn hỏi về điều gì nữa?
Minh Nguyệt siết chặt hai bàn tay tức giận nói:
– Nhân duyên…
Thầy bói tò mò hỏi:
– Nhân duyên sao?
Minh Nguyệt cắn chặt môi giận dữ nói:
– Nhưng lần này là Dương An Thành và Hạ Ninh Tuyết.
Thầy bói nghe vậy liền lập tức bói, y như khi nảy cũng bỏ đồng tiền vào lại mai rùa rồi lắc ba cái đổ ra bàn, thầy bói nhìn quẻ trên đồng tiền, Minh Nguyệt không đợi thêm được nữa liền hỏi:
– Quẻ bói nói sao?
Thầy bói vừa xem quẻ vừa gật gù ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mỉm cười nói:
– Giữa họ có mối liên hệ không chỉ từ kiếp này, mà rất có thể kiếp trước họ đã từng hữu duyên gặp gỡ nhau.
Nghe đến đây Minh Nguyệt liền phát hỏa, nổi giận rút trong túi vài đồng bạc lẻ, mạnh tay đập lên bàn quát lớn:
– Đủ rồi, tiền của ngươi đây.
Vừa dứt lời Minh Nguyệt không còn khống chế được cảm xúc nữa mà đứng bật dậy bỏ đi nói:
– Hạ Ninh Tuyết, những thứ ta không có được ngươi cũng đừng mong có được.
Nói xong Minh Nguyệt lập tức bỏ đi, thầy bói vô cùng bất ngờ hoang mang trong sự giận dữ của Minh Nguyệt, ngồi nhìn bóng người dần khuất ấy thầy bói thở dài lắc đầu ngao ngán nói tiếp:
– Ta vẫn chưa nói xong mà… dù là… kiếp trước hay kiếp này hai người họ đã được an bày là… hữu duyên găp gỡ nhau… nhưng đến cuối vẫn là vô phận bên nhau.
Ở bên này Ninh Tuyết vừa mới để lại hai người kia ân ân ái ái với nhau, một mình Ninh Tuyết vòng ra sau hậu viện của ngôi tự, đang trong lúc đi dạo thì nhìn thấy rất nhiều người vây quanh gốc cây to, trên cây thì có rất nhiều sợi chỉ đỏ bên dưới mỗi sợi chỉ đỏ đều có một cái lì xì đỏ nhỏ nhắn, Ninh Tuyết hiếu kì chạy lại xem, thì thấy rất nhiều tiểu lang quân và tiểu nương tử tranh nhau chọn một sợi dây đỏ rồi kéo xuống, tò mò Ninh Tuyết hỏi một vị phu nhân đứng cạnh mình:
– Phu nhân xin cho hỏi đây là gì vậy ạ?
Vị phu nhân đó nhìn Ninh Tuyết mỉm cười nói:
– Đây là cây nhân duyên, nếu như tiểu tiểu nương tử chưa có hôn phối hay là chưa có ý trung nhân thì có thể xin cây nhân duyên một chút duyên phận.