Chương 72: Thanh mai trúc mã
– Hạ huynh ta vừa nhận được tin mật hoàng thượng đã đưa quyết định cho việc ai sẽ thừa kế hoàng vị.
Hạ tướng quân bất ngờ hỏi:
– Dương huynh nói sao, đã có quyết định rồi sao?
Dương tướng quân gật đầu rồi nói:
– Đúng vậy, theo ý Hạ huynh người đó sẽ là ai, Túc Hoành hay Túc Doãn thái tử?
Hạ tướng quân trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Túc Hoành thái tử tuy đa mưu túc trí có tài năng vượt bật hơn cả Túc Doãn thái tử, nhưng cũng chính vì thế mà tham vọng của ngài ấy cũng hơn hẳn Túc Doãn thái tử. Còn riêng về Túc Doãn thái tử ngài ấy tuy tính cách có phần thiếu quyết đoán phần do trải nghiệm chưa nhiều nhưng suy cho cùng cũng là một bậc hiền tài cộng thêm nhân đức của ngài ấy chúng ta cũng thấy rất rõ, lòng chứa thiên hạ đó mới là điều làm nên một bậc đế vương.
Dương tướng quân gật đầu tán đồng nói:
– Đúng như Hạ huynh nói, hoàng thượng có ý chọn Túc Doãn thái tử để trở thành tân đế vương tương lai, nhưng…
Nhìn thấy Dương tướng quân chau mày, Hạ tướng quân liền hiểu ý ngay rồi nhanh chóng tiếp lời:
– Nhưng… hoàng thượng lo sợ những thế lực khác sẽ không dễ dàng cam chịu như thế, ngấm ngầm có hành động.
Dương tướng quân nghiêm mặt nhìn Hạ tướng quân gật đầu rồi nói:
– Đúng vậy, Hạ huynh đúng là liệu việc như thần.
Hạ tướng quân hạ giọng nói tiếp:
– Hoàng thượng cho truyền ta ngày mai nhập cung, chắc hẳn sẽ bàn về chuyện này.
Dương tướng quân chỉ gật đầu rồi nói:
– Vậy nếu có chuyện gì phiền Hạ huynh thông báo ta một tiếng.
Hạ tướng quân mỉm cười vỗ vai Dương tướng quân nói:
– Chuyện này hệ trọng trước khi có động tĩnh gì chúng ta cùng không thể tuỳ tiện manh động được, kẻo tai vách mạch rừng.
Càng suy nghĩ trong lòng càng có dự cảm không tốt, người người vẫn hay nói “ một rừng không thể có hai hổ, một nước chẳng thể có hai vua ”, trong đầu một loạt suy nghĩ xuất hiện:
– Nếu như ngôi vua vốn đã được định sẽ giao cho thái tử Túc Doãn, ngày đăng ngôi ấy chắc hẳn không còn xa nữa… mà nay một quan văn và một quan võ lại lén lút xuất hiện sau hậu viện của Lai gia e rằng không phải chuyện tốt.
Càng nghĩ càng không thỏa đáng, Ninh Tuyết liền nói:
– Không lẽ… hoàng tử Túc Hoành đã bắt đầu hành động rồi sao?
Tự thấy sự việc không hề nhỏ, tầm ảnh hưởng và hệ lụy rất lớn thế là Ninh Tuyết lập tức chạy đi tìm và nói cho An Thành nghe về sự việc này, chạy đến phủ tìm An Thành thì hạ nhân bảo An Thành đã ra ngoài cùng Hứa gia tiểu nương tử.
Nghe vậy, đành chịu thôi Ninh Tuyết đơn thương độc mã đến Lai phủ, mai phục thăm dò sự tình xem sao, Ninh Tuyết ngồi vào quán nước đối diện hẽm cửa sau Lai phủ để xem tình hình, uống hết bát nước này đến bát nước khác chờ cả buổi mà cũng chả thấy động tĩnh gì, tự thấy đây không phải cách, đang trong lúc trầm tư suy nghĩ:
– Hứa Minh Trạch nào giờ chẳng phải người hiền, cậy thế hoành hành, nay kéo bè kết phái với đô tổng binh sứ, sau lưng họ ắt hẳn còn có đồng đảng và kẻ chủ mưu khác, mình nhất định phải tìm ra được kẻ đầu sỏ sau họ là ai nếu không Túc Doãn thái tử sẽ càng nguy hiểm, quả bất địch chúng, chúng trong tối ta ngoài sáng nếu thực sự nổ ra chiến loạn thì hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Vừa lúc ấy từ phía sau có người bước đến vỗ vào vai Ninh Tuyết, quá bất ngờ theo phản xạ Ninh Tuyết cầm bát chén quay lại ném thẳng vào người tên đó, người đó lập tức phản ứng nhanh chóng nắm lấy cổ tay Ninh Tuyết rồi nói:
– Là ta An Thành đây.
Đến giờ Ninh Tuyết mới hoàn hồn, vừa nhìn thấy An Thành Ninh Tuyết lập tức to tiếng nói:
– Cả ngày nay không thấy huynh, muội tìm khắp nơi không thấy, nghe bảo huynh cùng Hứa…
Vừa mới nói đến Hứa.. thì Hứa tiểu nương tử bước lên, nhìn Ninh Tuyết cười hành lễ nói:
– Hạ tiểu nương tử chớ có trách Dương tiểu lang quân.
Nhìn thấy Hứa tiểu nương tử, Ninh Tuyết cười gượng gạo lòng nghĩ:
– Vừa định nhắc tào tháo, vừa tháo đã xuất hiện ngay.
Ninh Tuyết nhẹ nhàng nhún người đáp lễ nói:
– Hứa tiểu nương tử.
An Thành nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ninh Tuyết trong lòng vui vẻ hỏi:
– Hôm trước ta có nhận lời Hứa đại nhân sẽ cùng Hứa tiểu nương tử hôm nay sẽ cùng cô ấy ra phố mua ít đồ đi Thuần Pháp Tự cầu bình an.
Minh Nguyệt nghe vậy liền nhìn An Thành mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói:
– Kể đến đây phải cảm tạ Dương tiểu lang quân đã đồng ý cùng tiểu nữ lên chùa thắp hương, miếu tự ở xa một mình tiểu nữ e rằng khó lòng đi một mình.
An Thành mỉm cười rồi nhìn sang Ninh Tuyết hỏi:
– Muội có muốn đi cùng ta và Hứa tiểu nương tử không?
Ninh Tuyết nhìn thấy cả hai người tình chàng ý thiếp, trong lòng cũng không nỡ chia rẻ uyên ương nên nói:
– Hôm nay muội bận chút việc nên chắc sẽ không theo cản trở hai người, hai người đi vui vẻ.
Minh Nguyệt nghe vậy liền nói:
– Nếu Hạ tiểu nương tử bận thì chúng ta cũng không nên cưỡng ép cô ấy.
Ninh Tuyết gật gật đầu gượng cười rồi quay người rời đi, An Thành nhìn thấy bộ dạng của Ninh Tuyết rồi nhìn sang Minh Nguyệt, dường như An Thành nhận ra được điều gì đó lòng nghĩ:
– Hôm nay muội ấy sao vậy? Không lẽ vì thấy ta đi cùng Hứa gia tiểu nương tử nên muội ấy ghen sao?
Nghĩ vậy An Thành lòng vui như trẩy hội, liền chạy đến choàng vai bá cổ Ninh Tuyết nói:
– Một tiểu nha đầu như muội mà có gì để bận bịu chứ, đi cùng với ta, ở đó vui lắm.
Ninh Tuyết chưa kịp từ chối đã bị An Thành choàng cổ kéo đi, Minh Nguyệt đứng phía sau nhăn mặt, tức giận nhưng không nói được lời nào, chỉ đành lẳng lặng theo sau.
Trong suốt đường đi, An Thành bên ngoài xe kiệu đánh ngựa, Ninh Tuyết và Minh Nguyệt ngồi bên trong, Minh Nguyệt thì cứ nhìn Ninh Tuyết bằng đôi mắt hầm hực vì đã phá vỡ cuộc hẹn lãng mạn của hai người họ, còn riêng về Ninh Tuyết chỉ biết ngước mặt nhìn nóc kiệu chớp chớp mắt rồi cúi mắt nhìn chân mình, thầm nghĩ:
– Không biết bao giờ mới đến nơi, cứ tiếp tục như thế e rằng gương mặt mình sẽ bị hao mòn mất.
Chẳng mấy chốc bầu không khí trở nên ngột ngạt, Minh Nguyệt không nhẫn nại được nữa lên tiếng hỏi:
– Hạ tiểu nương tử với Dương tiểu lang quân có vẻ thân thiết lắm nhỉ?
Ninh Tuyết được hỏi không khỏi bất ngờ liền gật đầu mỉm cười nói:
– Cũng… cũng có chút thân thiết, vì gia đình của An Thành và tiểu nữ có thân thiết nên từ nhỏ chúng tôi đã chơi chung với nhau.
Minh Nguyệt trừng mắt nhìn Ninh Tuyết nói:
– An Thành sao, hoá ra là thanh mai trúc mã, vậy là hai người từ bé đã ở cạnh nhau sao?
Ninh Tuyết bị hỏi liền giật bắn người lập tức đảo miệng nói:
– Không hẳn là thanh mai trúc mã, nói đúng hơn là huynh trưởng và tiểu muội.
Nhìn thấy sắc mặt của Minh Nguyệt hậm hực, Ninh Tuyết cố gắng tỏ ra mình ổn dù bên trong là cả một bầu trời sợ hãi, Ninh Tuyết vờ cười hì hì nói tiếp:
– Đúng vậy, chính là như vậy, huynh trưởng và tiểu muội.
Cảm thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng Ninh Tuyết nhanh trí lập tức đưa đầu ra ngoài kiệu hỏi An Thành:
– An Thành chúng ta sắp đến nơi chưa?
An Thành không rõ sự tình nên vẫn vô tư quay người lại đáp:
– Vẫn chưa chúng ta chỉ mới đi được nửa đoạn thôi.
Ninh Tuyết nghe vậy liền muốn ngất liệm đi, nhìn thấy khuôn mặt Ninh Tuyết, lúc này mới An Thành mỉm cười, phần nào hiểu được nổi khổ của Ninh Tuyết, liền mở miệng hỏi Ninh Tuyết:
– Muội có muốn ra đây giúp ta một tay không, một bên đánh ngựa một bên có thể ngắm nhìn phong cảnh.
Minh Nguyệt nghe vậy liền ngăn cản nói:
– Ngoài này gió lớn, Hạ tiểu nương tử e rằng không thích hợp đâu.
An Thành liền nháy nháy mắt, Ninh Tuyết lập tức hiểu ý liền đáp:
– Cũng được, muội không ngại giúp huynh một tay đâu, huynh trưởng à.