Chương 71: Hũ giấm to
– Hai người… quen nhau sao?
Nghe hỏi Ninh Tuyết và Triệu lang quân đồng loạt cùng nhau trả lời thế nhưng đáp án lại không hề giống nhau, trong khi Triệu lang quân hớn hở mà gật đầu đáp:
– Đúng vậy…
Thì ngược lại Ninh Tuyết lại rất dứt khoát mà đáp:
– Không quen.
Cả hai khựng lại, Ninh Tuyết quay mặt lườm nguýt Triệu lang quân trong khi cậu ấy chỉ cười phá lên rồi nói:
– Được được rồi… nếu Hạ tiểu nương tử nói không quen… vậy tất là không quen… ta…đều nghe theo cô cả… được không?
Phùng lang quân nghe thấy những lời nói đầy ám muội này liền rối bời nhìn sang Ninh Tuyết, nhận thấy ánh mắt hiểu lầm ấy, Ninh Tuyết vội vàng thanh minh nói:
– Ta và hắn thật sự không quen biết… Phùng lang quân xin đừng hiểu lầm.
Vừa dứt lời Ninh Tuyết nhìn sang Triệu lang quân rồi tức giận nói:
– Huynh có thể im lặng một tí được không?
Triệu lang quân nhìn thấy Ninh Tuyết phát hỏa liền ngoan ngoãn gật đầu không nói thêm,Tiểu Hương nhìn thấy thái độ của Triệu lang quân hết mực sủng ái Ninh Tuyết mà chỉ biết mỉm cười, nhìn thấy mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn về phía mình, lo sợ có phiền phức Ninh Tuyết liền nhìn sang Phùng lang quân rồi nói:
– Ta đã ra ngoài khá lâu rồi… đến lúc phải quay về rồi kẻo mẫu thân lại lo lắng… đúng không Tiểu Hương?
Tiểu Hương bị gọi liền bất ngờ mà gật đầu trong vô thức, Ninh Tuyết không vòng vo thêm mà trực tiếp nói:
– Ngại quá Phùng lang quân… xin cáo từ, có duyên sẽ gặp lại…
Nói xong Ninh Tuyết quay lưng bước đi, Tiểu Hương nhanh chân chạy theo sau, Triệu lang quân bị bỏ lại liền giật mình tròn mắt nói:
– Khoan đã… chờ ta…
Phùng tiểu lang quân thấy vậy liền bước theo định níu giữ nói:
– À… Hạ nương tử…
Thế nhưng Triệu tiểu lang quân ngay lập tức ngăn Phùng tiểu lang quân lại rồi hướng mắt nhìn, ánh mắt của Triệu lang quân lúc này đã thay đổi, ánh mắt đầy sát khí mà lắc lắc đầu ra hiệu đừng đi theo Ninh Tuyết rồi nói:
– Phùng… tiểu… lang… quân… xin dừng bước.
Đối diện với ánh mắt hung tợn ấy Phùng lang quân có chút sợ hãi liền lùi bước gật đầu lia lịa, nhìn thấy Phùng lang quân ngoan ngoãn hợp tác thế là sắc mặt lập tức thay đổi, từ gương mặt đầy sát khí chuyển thành vui vẻ, Triệu lang quân nở nụ cười với Phùng lang quân rồi gật đầu nói:
– Nếu vậy… tại hạ xin cáo từ trước.
Vừa dứt lời Triệu lang quân nhìn sang bóng lưng đang xa dần của Ninh Tuyết rồi hét to:
– Cô chờ ta với.
Sau đó cũng nhanh chân tăng tốc mà chạy theo Ninh Tuyết, Tiểu Hương theo sau nhìn thấy đây không phải đường về phủ liền hỏi:
– Cô nương người muốn đi đâu sao?
Ninh Tuyết đi trước liền quay đầu lại nói với Tiểu Hương:
– Ta có chuyện muốn tìm An Thành hay là muội hồi phủ trước đi.
Tiểu Hương nghe vậy liền hỏi:
– Cô nương không cần muội đi cùng sao?
Ninh Tuyết nghe vậy liền nói:
– Chúng ta đã ra ngoài lâu rồi, mẫu thân chắc hẳn đang ở nhà chờ chúng ta về, muội cứ về trước đi, nếu như mẫu thân có hỏi thì cứ bảo ta qua Dương phủ tìm An Thành rồi, không cần lo lắng cho ta.
Nhìn thấy Tiểu Hương có hơi băn khoăn, Ninh Tuyết nói thêm:
– Không sao đâu, ta ghé qua An Thành một chút rồi về ngay mà.
Tiểu Hương nghe vậy liền gật đầu nói:
– Nếu vậy cô nương cẩn thận đấy.
Ninh Tuyết gật đầu nói:
– Ta biết rồi, muội về đi.
Dứt lời Ninh Tuyết quay đầu rời đi, Tiểu Hương thấy vậy liền mau chóng hồi phủ, đi được một lúc Ninh Tuyết cảm thấy có người theo sau, tò mò liền quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy bóng người đáng ghét ấy thế là Ninh Tuyết bực dọc liền cố tình đi nhanh lẫn trong biển người rồi tạc vào hẽm nhỏ để đi thành công cắt đuôi Triệu lang quân.
Đi được một chút thì nghe được tiếng kêu cứu của một tiểu nương tử nào đó, Ninh Tuyết lập tức lần theo tiếng vang đó mà tìm đến nơi, trước mắt là nguyên bọn côn đồ đang chọc ghẹo một tiểu nương tử, nhìn thấy Ninh Tuyết tiểu nương tử đó lập tức kêu to:
– Cứu ta với, tiểu nương tử làm ơn cứu ta với.
Ninh Tuyết thấy vậy liền xuất màn anh hùng cứu mỹ nhân mà hô to:
– Thả cô ấy ra mau.
Nhìn thấy Ninh Tuyết bọn côn đồ đó liền nảy sinh ý nghĩ xấu xa, ba bốn tên lập tức nở nụ cười nham hiểm tiến về phía Ninh Tuyết, Ninh Tuyết không hể sợ hãi nhìn xung quanh, bỗng thấy một khúc gỗ, Ninh Tuyết liền cầm lấy khúc gỗ trên tay, nở nụ cười nói:
– Đành phải dùng ngươi vậy.
Thấy vậy ba bốn tên đó lập tức xông lên vây bắt Ninh Tuyết, nhưng chúng không biết tuy Ninh Tuyết là nữ nhi nhưng từ bé đã theo An Thành luyện võ, dù không phải thuộc hàng mãnh tướng nhưng cũng không phải hạng tầm thường.
Chỉ với vài ba đòn Ninh Tuyết nhanh chóng xử gọn bọn tép rêu này, cầm khúc gỗ trên tay Ninh Tuyết từ từ bước lại gần chỗ tiểu nương tử đang bị hai tên kia bắt giữ nói:
– Xông lên hay chạy đây.
Hai tên đó nổi điên tranh nhau xông lên tấn công, Ninh Tuyết vung khúc gỗ đánh vào tay rồi xoay người một cái đánh thẳng vào chân tên này ngã xuống, tên kia xông lên vung nắm đấm hướng về Ninh Tuyết, nắm đấm nhanh chóng được Ninh Tuyết hất ra, xoay người đập mạnh khúc gỗ vào đầu khiến tên kia ngất ngay tại chỗ.
Ninh Tuyết mau chóng kêu tiểu nương ấy chạy, vừa quay người lại nhìn những tên côn đồ đang nằm la lết dưới nền, thì đột nhiên ngay cửa sau của một phủ đệ nào đó mở ra, Ninh Tuyết giật bắn người, bỗng phía sau có một cánh tay ngay lập tức kéo Ninh Tuyết về phía sau, cả một đoàn người tay cầm binh khí chạy ra, bị bịt miệng Ninh Tuyết lập tức kháng cự thì một tiếng nói phát ra:
– Là ta, nếu không muốn bị phát hiện thì đừng lên tiếng.
Ninh Tuyết quay người lại nhìn hoá ra là Triệu lang quân đã cứu mình, Ninh Tuyết đẩy tay Triệu lang quân ra rồi hỏi:
– Ta tưởng đã cắt đuôi được huynh rồi chứ.
Triệu lang quân cười khẩy một cái rồi nói:
– Cắt đuôi ta dễ vậy sao, thấy Hạ tiểu nương tử vậy mà không ngờ võ nghệ cũng khá đấy.
Ninh Tuyết nghe vậy liền tức giận hỏi:
– Hoá ra tiểu lang quân đã ở đây từ đầu… vậy tại sao lại không giúp ta?
Triệu tiểu lang quân miệng nở nụ cười lém lĩnh trả lời:
– Còn ta thì lại nghĩ Hạ tiểu nương tử không cần ta giúp, sợ cô chê ta phiền phức làm phiền cô cho nên… chỉ dám đứng xem.
Nhìn gương mặt láo toét của Triệu tiểu lang quân, Ninh Tuyết tức điên chỉ muốn đánh chết người nhưng nể tình hắn vừa mới cứu nên Ninh Tuyết bấm bụng nhịn không mắng, chỉ dám nghĩ trong lòng:
– Đúng là tên đáng ghét, ta chỉ hận không thể băm người ra trăm mảnh.
Vừa nói dứt lời Triệu tiểu lang quân lập tức ôm Ninh Tuyết lại nằm nép xuống, thấy bị chiếm tiện nghi Ninh Tuyết giật mình chống cự, Triệu tiểu lang quân lập tức nói:
– Đừng làm loạn… có người đang ra.
Ninh Tuyết lập tức hướng mắt về phía cánh cửa sau đó, đoàn người khi nảy bước ra nhìn thấy mấy tên côn đồ giữ cửa bị đánh gục liền tra hỏi chuyện gì xảy ra, rồi chúng chạy nhìn quanh con hẽm, một lát sau có một người bước ra, Ninh Tuyết bất ngờ nhìn Triệu tiểu lang quân rồi nói:
– Đây chẳng phải là đô ngự sử Hứa Minh Trạch sao, người bên cạnh là đô tổng binh sứ Lai Nghị Anh mà, tại sao hai người này lại gặp nhau ở đây?
Triệu tiểu lang quân cạnh bên nghe vậy liền nói:
– Đô ngự sử và đô tổng binh sứ sao?
Một lát sau nhìn đám thị vệ bị đả thương ngay trước cửa, Hứa đô ngự sử lo sợ bị tập kích nên tất cả nhanh chóng rời đi, đô ngự sử vừa rời đi đô tổng binh sứ cũng mau chóng vào lại nhà khoá chốt cửa, thấy vậy Ninh Tuyết ngồi dậy lập tức đẩy văng cánh tay của Triệu tiểu lang quân ra, thấy vậy Triệu tiểu lang quân trêu ghẹo nói:
– Vong ân bội nghĩa… qua cầu rút ván… hình như là tác phong của Hạ tiểu nương tử đây nhỉ… cô đừng quên là ta vừa mới cứu cô đấy.
Ninh Tuyết nghênh mặt đáp:
– Bị tiểu lang quân chiếm tiện nghi như vậy ta còn chưa tính với huynh đấy.
Triệu tiểu lang quân miệng cười tinh ranh nũng nịu hờn dỗi nói:
– Đúng là làm ơn mắc oán mà, biết vậy thà không cứu còn hơn.
Ninh Tuyết da gà da lợn gì cũng sởn cả lên rồi nghiêm mặt nói:
– Đủ rồi, không cần làm trò cho ta xem đâu.
Thấy Ninh Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, Triệu tiểu lang quân cũng lập tức nghiêm nghị lại hỏi:
– Không biết Hạ tiểu nương tử đang suy nghĩ gì có thể nói ra biết đâu ta giúp được cô thì sao?
Ninh Tuyết liếc Triệu tiểu lang quân một cái, cái nhìn vô cùng khinh bỉ rồi nhếch môi quay người đi, Triệu tiểu lang quân ngỡ ngàng trước biểu cảm ấy liền chặn lại hỏi:
– Thái độ này là gì đây… cô không tin ta sao?
Ninh Tuyết không nói nhiều chỉ đáp:
– Ta ra ngoài đã lâu đến lúc hồi phủ rồi.
Triệu tiểu lang quân thấy vậy liền nói:
– Ta với Hạ tiểu nương tử đây xem ra rất có duyên, ta họ Triệu tên là Chấn Long, không biết có phúc biết được huý danh của cô không?
Ninh Tuyết nhìn chằm chằm Triệu tiểu lang quân không nói, thấy vậy Triệu tiểu lang quân hỏi:
– Chắc cô cũng không muốn mỗi lần gặp nhau ta cứ trước Hạ tiểu nương tử sau Hạ tiểu nương tử đúng không?
Ninh Tuyết suy nghĩ hồi lâu nghiêm mặt rồi đáp:
– Việc này tiểu lang quân không cần bận tâm, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đâu, vả lại ta cũng không tin vào duyên phận.
Nói xong Ninh Tuyết bỏ đi một mạch, Triệu tiểu lang quân ở lại chỉ biết nhìn theo bóng dáng dần khuất của Ninh Tuyết mỉm cười rồi nói:
– Hạ… Ninh… Tuyết, chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau thôi.