Chương 133: Ủ mưu
– Đắc tội các vị rồi.
Sau khi thành công công phá được đội quân ấy, Chấn Long liền tăng tốc chạy thẳng về phía cổng thành để kịp ngăn quân đoàn của Mạch tướng quân, chẳng mấy chốc chuyện thái tử trốn thoát đã truyền đến tai hoàng thượng, người lập tức nổi cơn lôi đình mà mắng nhiếc:
– Tên vô dụng này, sao nó có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy cơ chứ, ta cứ nghĩ nhốt nó lại một thời gian thì nó sẽ suy nghĩ thông suốt mà quay đầu… thực là tức chết cơ mà…
Cảm thấy sự việc ngày càng đi quá giới hạn, hoàng thượng lo sợ sẽ mất đi đứa trẻ tài năng này, càng nghĩ càng không an tâm, một lúc sau Khưu tướng quân đứng bên ngoài muốn được diện kiến hoàng thượng, thế là liền được triệu vào, đi cùng với Khưu tướng quân là A Thương, người đang bị trói lại, hoàng thượng thắc mắc liền hỏi:
– Khưu khanh gia này là sao đây?
Khưu tướng quân nhìn sang A Thương rồi nói:
– Thời điểm thần đến tuần tra thì phát hiện quân binh đều bị đả thương, thái tử thì đã biến mất, còn bên trong thư phòng thì chỉ còn người này đang ngất trên nền nhà.
Hoàng thượng nhìn sang A Thương rồi hỏi:
– Ngươi… nói mau rốt cuộc thái tử đã đi đâu?
A Thương chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn sang Tứ gia rồi cúi đầu im bặt, Liêm Khanh đứng cạnh phát hiện ra điều gì đó liền nhướng mày nhìn Tứ gia, Tứ gia chẳng nói gì mà chỉ nở một nụ cười nham hiểm sau đó nháy mắt ra hiệu, Liêm Khanh vừa nhìn liền đoán ra ngay chuyện này nhất định có liên quan đến Tứ gia, thấy vậy Liêm Khanh liền mỉm cười đáp trả Tứ gia rồi bước ra nói:
– Phụ hoàng theo nhi thần nghĩ, giờ không phải lúc truy cứu, thái tử đã bỏ trốn rất lâu rồi, nếu lúc này còn không đuổi theo e rằng sẽ không kip mất.
Tứ gia nghe như vậy liền hoảng hốt trừng mắt nhìn Liêm Khanh thầm nghĩ:
– Hắn điên rồi sao?
Liêm Khanh dường như đọc được những suy nghĩ của Tứ gia, biết rằng Tứ gia chắc chắn đang mắng chửi mình nên hắn cũng chỉ dửng dưng mà cười khẩy đáp trả, Tứ gia hai mắt nẩy lửa nhìn hắn, hoàng thượng nghe được những lời này cảm thấy có lý nên liền hạ lệnh cho Khưu tướng quân không quên liên tục căn dặn:
– Khanh lập tức mang theo binh mã đuổi theo bắt thái tử lại, nhất định phải bắt được thái tử, tuyệt đối không được để thái tử trốn thoát, khanh đã hiểu chưa?
Khưu tướng quân cúi đầu chắp tay nhận lệnh, Liêm Khanh thấy vậy liền nói thêm:
– Nhi thần nghĩ Khưu tướng quân nên dẫn theo của tên cận vệ này, một là hắn có thể giúp tướng quân khuyên bảo thái tử còn không thì cứ lấy hắn làm con tin để trao đổi với thái tử cũng được, nếu như vậy nhi thần nghĩ tỉ lệ đưa được thái tử về sẽ cao hơn.
Hoàng thượng nghe vậy liền bật cười tán đồng với Liêm Khanh liên tục khen ngợi:
– Đúng vậy con nói đúng lắm, ý này rất hay…
Tứ gia nhìn thấy Liêm Khanh thành công hiến kế cho hoàng thượng, một chốc trở thành anh hùng trong lòng hoàng thượng liền nổi máu lườm nguýt Liêm Khanh trong lòng mắng mỏ:
– Tên khốn này quả là chẳng đáng tin, hắn dám đâm sau lưng mình sao?
Liêm Khanh quay đầu nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Tứ gia liền niểm nở tươi cười nhưng lại chẳng hay biết Tứ gia đang không ngừng chửi rủa mình, hoàng thượng nhanh chóng ra lệnh cho Khưu tướng quân:
– Nhất định, nhất định phải đưa được thái tử quay về, bằng mọi giá, khanh đã rõ chưa?
Khưu tướng quân chắp tay cúi đầu nhận lệnh rồi tức tốc đem quân đuổi theo sau, về phía này Mạch tướng quân sau khi hay tin Ninh Tuyết đưa thi thể của Hạ tướng quân về Dương Đô nên đã lên dự liệu sẵn kế sách, định sẽ tập kích đoàn quân giữa đường, tránh để Ninh Tuyết có cơ hội vào thành.
Chấn Long một mình một ngựa cuối cùng cũng đuổi kịp, nhìn thấy Chấn Long, Mạch tướng quân liền hoảng hốt mà đơ người đúng nhìn, Chấn Long thấy vậy liên nhanh chóng thị uy nói:
– Mạch tướng quân người đang vội đi đâu mà khi nhìn thấy ta người cũng không hành lễ vậy?
Mạch tướng quân vì quá bất ngờ trước sự hiện diện của Chấn Long nên vẫn chưa hoàn hồn mà thầm nghĩ:
– Chẳng phải thái tử đã bị giam lỏng rồi sao, chẳng lẽ… haiz… một đội quân tinh anh như vậy mà cũng không giữ được người sao?
Mạch tướng quân mỉm cười cúi đầu đáp:
– Thần Mạch Trọng Nhân bái kiến thái tử.
Chấn Long mỉm cười thân thiện kéo ngựa tiến lại gần, Mạch tướng quân lộ rõ vẻ mặt hoang mang khi ngựa của Chấn Long áp sát ngựa của mình, Chấn Long không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng:
– Mạch tướng quân người vội vàng như vậy không biết là có chuyện khẩn gì sao hay là có mật lệnh gì mà không thể để người khác biết… điển hình là ta…
Mạch tướng quân bị nhìn thấu tâm can liền sửng người nhìn Chấn Long, một giây sau liền vờ mỉm cười để cố gắng che giấu tâm tư của mình nói:
– Ý của thái tử là gì, thần không hiểu cho lắm?
Chấn Long cười nhạt một cái rồi nói thẳng:
– Được, nếu như tướng quân không hiểu thì hãy để ta nói rõ với người… ta muốn người lập tức rút quân, đây là mệnh lệnh.
Lúc này đây tướng quân nhận thức được rằng Chấn Long đã biết mọi chuyện và cũng hiểu rõ mình không thể tiếp tục giả ngơ nữa, lần này tướng quân cũng thành thật mà đáp lại:
– Lệnh vua khó trái, thứ lỗi cho thần không thể tuân mệnh được…
Chấn Long thấy không thể đàm phán được giờ đây vũ lực là cách duy nhất để giải quyết vấn đề này, thế là Chấn Long liền dứt khoát rút kiếm kề thẳng vào cổ Mạch tướng quân rồi nói:
– Nếu đã như vậy thì ta đành phải đắc tội thôi.
Kiếm kề cổ Mạch tướng quân vẫn cố gắng giữ điềm tĩnh mà nói tiếp:
– Nếu được chết dưới kiếm của thái tử thì cũng xem như thần đã làm tròn trách nhiệm của mình, nếu được như vậy thần có chết cũng không cảm thấy xấu hổ với bệ hạ, điện hạ… mời…
Chấn Long vốn không hề có ý muốn làm tổn thương ai mà đơn giản chỉ muốn Mạch tướng quân thấy khó mà lui thôi thế nhưng thật không ngờ tấm lòng trung kiên của tướng quân lại khiến người người kính trọng như vậy.
Trong lúc đang ngập ngừng do dự thì từ phía sau quân đoàn của Khưu tướng quân đã đuổi đến, vừa đến thì đã nhìn thấy thái tử đang chỉa mũi kiếm về hướng Mạch tướng quân thế là liền nghĩ thái tử mưu phản, Khưu tướng quân liền quát to:
– Điện hạ, người hãy mau thả Mạch tướng quân ra, uy hiếp thần tử triều đình là tội lớn đấy.
Nhìn thấy tình thế càng lúc càng hỗn loạn, Mạch tướng quân liền lên tiếng nói:
– Không phải như những gì người thấy đâu Khưu tướng quân, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Vừa dứt lời Mạch tướng quân liền quay đầu khuyên giải Chấn Long nói:
– Điện hạ xin người hãy bình tĩnh lại đã, đừng vì nông nỗi mà hủy đi tiền độ của mình.
Chấn Long mỉm cười đáp:
– Đa tạ Mạch tướng quân vẫn luôn quan tâm đến ta nhưng giây phút ta quyết định bỏ trốn thì đã xác định là sẽ không hối hận rồi.
Nhìn thấy tình cảnh Khưu tướng quân hiểu rõ Chấn Long không hề có ý muốn quay đầu nên liền cho người lôi A Thương lên để uy hiếp nói:
– Điện hạ người khoan hãy quyết định vội, người hãy nhìn xem đây là ai?
Vừa nhìn thấy A Thương, Chấn Long liền run tay mà thầm nghĩ:
– A Thương…
A Thương bị trói tay, vừa nhìn thấy Chấn Long, A Thương không ngần ngại mà nói lớn:
– Long à không cần bận tâm tớ, cậu cứ làm những việc mà cậu nên làm.
Chấn Long bần thần đầu óc trống rỗng không nghĩ mọi chuyện lại di, Khưu tướng quân nhìn thấy bộ dạng của Chấn Long liền biết là đã nắm được thóp của Chấn Long thế là liền lên giọng nói lớn:
– Điện hạ, nếu như người không muốn mất đi cánh tay phải đắc lực này thì người hãy mau chóng thả Mạch tướng quân ra.
A Thương nhìn thấy Chấn Long bị uy hiếp liền lắc đầu liên tục nói:
– Cậu không cần lo cho tớ Long à, đừng để bọn họ uy hiếp được cậu, cậu mau chạy đi, đi đi.
Chấn Long uất nghẹn mà thầm nghĩ:
– Sao tớ có thể bỏ lại mình cậu trong tình cảnh này được chứ?
Khưu tướng quân nhìn thấy tuồng kịch hấp dẫn này liền mỉm cười hờ hửng mà nghĩ:
– Tình huynh đệ này thực khiến người ta rơi nước mắt cơ mà.
A Thương dường như hiểu được suy nghĩ của Chấn Long, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, A Thương liền đáp lại:
– Cậu chạy mau đi, tớ xin cậu đấy, bọn họ lợi dụng tớ chỉ vì muốn bắt cậu lại, nếu như bây giờ cậu bị bắt về thì e rằng sẽ không thể nào trở ra lại được, người con gái của cậu đang chờ cậu, tớ không sao bệ hạ sẽ không làm khó dễ tớ đâu, cậu mau chạy đi, đừng bận tâm về tớ.
Dù rằng hiểu rõ lòng của A Thương nhưng Chấn Long hai mắt óng ánh nhìn A Thương mỉm cười khẽ lắc đầu, dường như trong lòng sớm đã có quyết định rồi, Chấn Long hạ kiếm xuống, Mạch tướng quân thấy vậy liền nói:
– Điện hạ… người…
Khưu tướng quân cười khẩy thầm nghĩ:
– Cho dù có khoanh tay chịu trói thì e rằng người cũng chẳng thể bình an vô sự mà quay về được đâu thái tử điện hạ à…