Chương 130: Một đời sở cầu
– So với hắn thì ngươi cũng chẳng đáng tin hơn là bao.
Liêm Khanh nghe vậy liền cười phá lên rồi nói:
– Ta và ngươi cũng khác gì nhau đâu.
Tứ gia nghe vậy liền cáu gắt mà quay mặt đi không đáp, Liêm Khanh nhếch mép cười một cái rồi đanh mặt lại nói:
– Với thực lực riêng lẻ của chúng ta hiện nay e rằng không phải đối thủ của hắn cho nên giờ là lúc chúng ta phải đồng lòng cùng nhau hợp sức để tiêu diệt kẻ thù, còn những việc khác thì để sau hẳn tính, được không?
Tứ gia suy ngẫm một lúc cảm thấy cũng có lý nên thầm nghĩ:
– Dù rằng tên Liêm Khanh này cũng chẳng đáng tin gì nói thẳng ra hắn nguy hiểm cũng chẳng kém gì tên Chấn Long nhưng lúc này đây, cách này cũng được coi là biện pháp duy nhất rồi, đành chịu thôi đến đâu hay đến đấy vậy.
Tứ gia thở dài một tiếng rồi nghiêm mặt nói:
– Được trước mắt cứ giải quyết xong tên khốn đó đi đã rồi tình tiếp chuyện khác.
Liêm Khanh nghe vậy cũng mừng rỡ mà gật đầu đáp:
– Được tạm thời cứ quyết định vậy đi.
Vừa dứt lời Liêm Khanh chìa bàn tay về phía Tứ gia, Tứ gia khó hiểu liền hỏi:
– Làm gì đấy?
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của Tứ gia, Liêm Khanh bất giác mỉm cười nói:
– Nguơi đừng đa nghi quá được không, giờ đây ta và ngươi cùng chuyến tuyến đấy, phải có chút lòng tin nơi nhau chứ, bắt tay chúc mừng chúng ta hợp tác thành công, được không?
Tứ gia hướng mắt xuống nhìn bàn tay của Liêm Khanh sau đó lườm nguýt hắn một cái rồi quay mặt, nhìn dáng vẻ cáu bẩn của Tứ gia, Liêm Khanh cười khúc khích nhắc nhở nói:
– Tay đâu?
Tứ gia với dáng vẻ khó chịu mà quay đầu đánh nhẹ vào tay của Liêm Khanh rồi mắng nhiếc nói:
– Ngươi cũng lắm chuyện quá đấy.
Liêm Khanh bật cười thành tiếng rồi nói:
– Ngươi đừng suốt ngày cứ chau mày miết nếp nhăn cũng sắp xuất hiện rồi đấy.
Tứ gia chả thèm đáp trả mà trực tiếp làm lơ, Liêm Khanh mỉm cười gật đầu đáp:
– Bớt chau mày lại như vậy có phải đáng yêu hơn không?
Tứ gia nghe vậy liền đùng đùng tức giận hét to:
– Ngươi im miệng đi.
Liêm Khanh được dịp cười sặc sụa, thế là cả hai đã thành công liên minh với nhau, về sau Liêm Khanh cho người đi điều tra thì phát hiện ra Chấn Long và Ninh Tuyết cả hai có quan hệ rất thân thiết với nhau, sau khi nhận ra có điều bất ổn Liêm Khanh liền mạnh dạn đưa ra giả thuyết:
– Tặng trâm cài, tặng kết đồng tâm sao, những thứ này ở Dương Đô chẳng phải đều là những thứ tượng trưng cho việc kết duyên sao?
Tứ gia thắc mắc liền hỏi:
– Hắn năm lần bảy lượt kiếm cớ đến Dương Đô, tin tức thì chẳng điều tra được gì, ta thực sự nghi ngờ không lẽ hắn lại muốn đi kết lương duyên sao?
Một lời thức tỉnh người trong mộng, Liêm Khanh lập tức nhìn chăm chăm Tứ gia như đã nghĩ ra được điều gì đó, từ ánh mắt ấy Tứ gia thắc mắc hỏi:
– Ngươi nghĩ ra được điều gì sao, nói ra thử xem.
Liêm Khanh suy tư hồi lâu rồi bật cười đầy ẩn ý nói:
– Hoá ra đây chính là bí mật của ngươi.
Câu nói này càng khích thích sự tò mò của Tứ gia hơn, Tứ gia bắt đầu mất kiên nhẫn liền quát tháo nói:
– Ngươi khoan hãy cười đã, ngươi đã nghĩ ra gì nào, mau nói ra xem.
Liêm Khanh nhếch môi hững hờ nói:
– Việc kết lương duyên… không hẳn là không thể.
Tứ gia trừng mắt nhìn Liêm Khanh rồi hỏi:
– Ý ngươi là sao?
Liêm Khanh hướng mắt nhìn Tứ gia mà không nói thêm lời nào, nhìn vào đôi mắt gian giảo ấy, lúc này Tứ gia mới nhận ra điều gì đó liền nói:
– Ý ngươi không lẽ là…
Liêm Khanh vẫn im bặt không nói mà chỉ dùng ánh mắt để đáp lại, Tứ gia vẫn bán tín bán nghi mà nói:
– Không thể nào đâu.
Liêm Khanh bật cười thành tiếng mà nói tiếp:
– Muốn biết những gì ta nói có thực hay không, chúng ta tìm cách thử hắn là được thôi mà.
Tứ gia gật đầu hỏi:
– Ngươi có cách gì thì nói ra xem.
Liêm Khanh nhìn Tứ gia cùng với nụ cười tinh quái mà nói:
– Việc này e rằng phải cần đến sự giúp đỡ của Tứ gia ngươi.
Tứ gia nghe vậy liền có linh tính chẳng lành và đúng y như dự cảm của mình, dù rằng đã thành công khiến Chấn Long mắc bẫy nhưng giữa hai người đã xảy ra va chạm, bản thân Tứ gia cũng bị Chấn Long đả thương, trày xước ở khoé miệng.
Nhưng dù gì đi nữa thì với Tứ gia lúc này thì chút thương tổn này hoàn toàn xứng đáng, nhìn thấy Chấn Long được hoàng thượng đưa đi, Liêm Khanh nhìn Tứ gia rồi mỉm cười, Liêm Khanh bước lại gần Tứ gia rồi nói:
– Tên khốn ấy ra tay cũng nhẫn tâm quá đấy, dù gì đi nữa miệng của Tứ gia ngươi cũng là miệng ngọc miệng ngà cơ mà.
Liêm Khanh vừa nói vừa bật cười, Tứ gia dù vẫn còn ấm ức vì đau nhưng miệng vẫn tươi cười đáp:
– Không sao, chỉ chút vết thương nhỏ này có là gì cơ chứ.
Liêm Khanh bất ngờ liền trêu chọc nói:
– Uầy nhìn vậy mà ngươi cũng mạnh mẽ gớm nhỉ.
Tứ gia bị đánh nhưng miệng vẫn cười nhưng khi nghe những lời Liêm Khanh nói thì lập tức nổi đoá mà trừng mắt như muốn nuốt tươi Liêm Khanh rồi nói:
– Ngươi muốn tự im mồm hay muốn ta giúp ngươi bịt miệng lại ( giết người diệt khẩu).
Liêm Khanh cười phá lên, dường như không hề có ý ngừng lại mà vẫn tiếp tục chọc ghẹo nói:
– Sao trước đây ta không để ý nhỉ, ngươi tức giận lên trông cũng rất khả ái đấy.
Tứ gia càng nghe càng cảm thấy kinh tởm liền quát lớn:
– Ngươi có thôi ghê tởm đi được không?
Liêm Khanh mỉm cười nói:
– Ngươi đây là đang miệt thị ta sao, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ngươi tính qua cầu rồi rút ván sao?
Tứ gia lúc này chính là đã đạt đến đỉnh điểm, lửa xông lên đến tận đầu, tức đến xanh cả mặt nhưng vẫn không làm gì được Liêm Khanh liền giận dữ mà quay lưng bỏ đi nói:
– Ta mặc kệ ngươi.
Liêm Khanh nhìn thấy Tứ gia bỏ lại mình mà rời đi liền mỉm cười khẽ nói:
– Đúng là đồ ngốc mà.
Còn về Chấn Long, sau khi theo hoàng thượng về đến hoàng cung, cả hai trực tiếp đến hậu viện, tất cả nô bộc đều được cho lui ra ngoài, hoàng thượng cùng với cơn tức giận mà hét lớn:
– Long à, rốt cuộc con có biết mình đang làm gì không?
Chấn Long im lặng không đáp, hoàng thượng càng nghĩ càng sôi máu nói tiếp:
– Ban đầu ta nghe Liêm Khanh cùng Tứ gia nói nhưng ta lại không tin, ta cứ nghĩ là bọn chúng lại giở trò gì đấy nên cũng chẳng thèm để tâm, còn bây giờ thì sao, hả… con có còn gì giải thích nữa không?
Chấn Long với ánh mắt cương trực mà đáp:
– Tất cả những bọn họ nói đều là sự thực, con không có gì chối cãi cả.
Nghe được câu trả lời này, hoàng thượng lập tức nỗi cơn thịnh nộ vì đây vốn chẳng phải những lời hoàng thượng muốn được nghe, Chấn Long hoàn toàn hiểu được điều đó nhưng vì muốn bảo vệ người con gái mình yêu, Chấn Long không ngần ngại mà đối đầu với chính phụ thân mình.
Chấn Long nghiêm nghị mà nói tiếp:
– Hạ Ninh Tuyết chính là nữ nhân mà con yêu thương nhất…
Vừa dứt lời Chấn Long liền vén tà áo rồi quỳ xuống trước mặt hoàng thượng cúi đầu nói:
– Phụ hoàng, từ sau khi mẫu thân qua đời, nhi thần vẫn luôn theo người, một lòng một dạ vì người mà nam chinh bắc phạt, trước nay chưa từng kêu ca oán trách lời nào, phàm là mệnh lệnh của người con nhất định sẽ tuân theo, dù sống dù chết cũng nhất định phải hoàn thành cho được mệnh lệnh đó…
Hoàng thượng lặng lẽ lắng nghe từng câu từng chữ Chấn Long nói:
– Nói thẳng ra bản thân con luôn sống như một con rối tùy ý người khác sai khiến, bản thân con cũng chẳng còn tha thiết gì cũng đành phó mặc cho số phận, con thực sự đã từng nghĩ sẽ sống như vậy cho đến hết cuộc đời… thậm chí là một cuộc đời vô nghĩa như vậy.
Nói đến đây cổ họng Chấn Long có chút nghẹn ngào, hoàng thượng thì vẫn im lặng không nói lời nào, Chấn Long cúi gầm mặt nói tiếp:
– Nhưng từ sau cuộc gặp gỡ Tuyết Nhi, không hiểu tại sao những khi được ở gần cô ấy…
Nói đến đây trong đầu Chấn Long liền hiện ra vô số hình ảnh về Ninh Tuyết, lần đầu gặp gỡ cả hai đã tranh nhau giải đáp câu đố, niềm vui ấy dường như đã rất lâu rồi Chấn Long chưa được tươi cười thoải mái như vậy, nhớ đến những hồi ức ấy, Chấn Long lòng vô cùng cảm kích mà bất giác nở một nụ cười ôn nhu rồi khẽ nói:
– Nhi thần luôn có một cảm giác rất ấm áp, rất gần gũi, dù chỉ vừa gặp nhau không lâu tuy nhiên cảm giác ấy cứ như đã quen thân từ rất lâu rồi…
Vừa nói Chấn Long vừa nhớ đến sự dịu dàng mà Ninh Tuyết dành riêng cho mình, là một sự thiên vị chỉ giành cho duy nhất một người, là sự thiên vị đầy ấm áp và ngọt ngào, đó cũng chính là cảm giác mà lâu nay Chấn Long vẫn luôn tìm kiếm, vẫn hằng mong mỏi, một cảm giác được tồn tại, được sống với chính bản ngã của mình, nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho trái tim bé bỏng của Chấn Long rung động liên hồi mà thốt lên:
– Ngoài hai chữ ” duyên phận ” ra con cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung điều này… cô ấy chính là thứ mà một đời nhi thần sở cầu, phụ hoàng à…