Chương 127: Bế tắc
Từ sau ngày hôm ấy, sau khi giúp hoàng thượng nhổ được cái gai trong mắt, Chấn Long được hoàng thượng hậu ái hơn hẳn liên tục trọng thưởng khen ngợi:
– Quả không hổ danh là hài tử của ta, lần này con đã giúp ta được một việc lớn rồi, giết chết được tên Hạ Thiểm đó thì xem chúng ta đã thành công công phá được lớp phòng vệ của quân địch rồi..
Vừa nói hoàng thượng Tiểu Quốc vừa đắc chí mà cười ầm lên, Chấn Long mặt vẫn không biến sắc mà im bặt không đáp, những huynh đệ khác dù ghét bỏ chẳng yêu thương gì nhưng khi thấy Chấn Long lập đại công nên cũng dần khiên nể hơn chẳng dám trực tiếp đối đầu đắc tội mà chỉ thầm mắng mỏ trong đầu:
– Hắn tài giỏi cách mấy thì cũng chỉ là con của tiện tì… là con của thê thiếp… cho dù khoác trên mình bao nhiêu nhung lụa thì cũng chẳng thể che giấu được mùi hôi thối trên người của hắn cả.
Kẻ thì tức giận mắng mỏ trong lòng, kẻ thì nghiến răng trừng mắt nguyền rủa Chấn Long, bầu không khí ngột ngạt lần nữa bị tiếng cười của hoàng thượng phá vỡ, tất cả quần thần nhìn thấy long nhan phấn khởi như vậy liền thuận gió đẩy thuyền, ai nấy đều cúi đầu khom lưng thay nhau tâng bóc nịnh nọt Chấn Long:
– Đúng vậy, thái tử quả là anh thế hào kiệt, xuất chúng hơn người, là kì tài… kì tài khó gặp…
Bọn họ xu nịnh ra mặt càng khiến bọn hoàng tử kia lườm nguýt không ngớt thế nhưng dường như chẳng ai mảy may để ý rằng thái độ của Chấn Long từ đầu đến cuối vẫn vậy, chẳng hề hứng thú hay tiếp lời sáo rỗng của bọn họ mà vẫn chỉ biết im lặng, rõ ràng là từ sau vụ việc ấy, tinh thần của Chấn Long suy sụp hẳn ra, Chấn Long chắp tai cúi người bẩm báo với hoàng thượng:
– Phụ hoàng, hài nhi có chút không khỏe trong người, xin phép được hồi phủ nghỉ ngơi…
Hoàng thượng nghe vậy liền tươi cười gật đầu dáp:
– Được thôi, hãy về nghỉ ngơi lấy lại sức để còn có thể tiếp tục cống hiến cho ta nữa.
Chấn Long cúi đầu im ắng không đáp sau đó lại quay người rời đi trong ánh mắt chán ghét của mọi người, cứ thế hằng ngày tự nhốt mình trong phòng, luôn bị lương tâm dằn vặt cáu xé vì đã vô tình dẫn đến cái chết của tướng quân cộng thêm sự chứng kiến khó lòng chối cãi của Ninh Tuyết càng khiến Chấn Long xuống tinh thần mà chẳng còn màn đến những danh lợi ngoài kia nữa, ngày qua ngày Chấn Long không ngừng tự trách tự đầy đọa mình:
– Ninh Tuyết không biết cô ấy bây giờ ra sao rồi?
Càng nghĩ càng lo lắng không yên, thế là cứ ôm mãi trong mình suy nghĩ là muốn đi tìm Ninh Tuyết để hóa giải sự hiểu lầm này:
– Không được, mình phải đi tìm muội ấy,nhất định phải tìm cách hóa giải hiểu lầm này…
Lí do ấy thôi thúc Chấn Long phải hành động, phải đi tìm Ninh Tuyết thế nhưng mọi chuyện nào đơn giản như vậy, giờ đây Chấn Long đã trở thành đại anh hùng trong bá tánh Tiêu Quốc, trong lúc mọi sự hân hoan chú ý đang đổ dồn về phía Chấn Long, cận vệ bên cạnh khi phát hiện ra suy nghĩ của Chấn Long liền hết lời khuyên ngăn:
– Long à, cậu không thể bỏ đi như vậy được, để đi được đến ngày hôm nay, để có được những thứ như ngày hôm nay chính cậu là người hiểu rõ nhất bản thân mình đã phải tự trải qua cũng như đã phải trả giá những gì cơ mà, giờ đây nếu cậu trốn đi tìm cô gái đó thì chắc chắn sẽ bị mọi người phát hiện, phía Tứ gia và bọn người Liêm Khanh sẽ lấy cớ này mà hạ bệ cậu.
Chấn Long trầm ngâm lắng nghe, thế cục hiện tại Chấn Long là người rõ hơn ai hết nhưng dường như trong lòng đã có sẵn dự định liền đáp:
– Chuyện này ta đương nhiên biết rõ, ngôi vị thái tử này vốn là thứ mà Tứ gia hằn ao ước, hơn ai hết hắn là kẻ muốn ta ngã xuống nhất, còn về bọn Liêm Khanh vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của ta để chờ phản khích thế nhưng A Thương à… chỉ cần nghĩ đến việc Hạ tướng quân chết trong tay ta thôi thì ta… ta thực sự muốn phát điên rồi… còn Ninh Tuyết… giờ đây muội ấy một mình chẳng ai bên cạnh biết phải làm sao?
Cận vệ A Thương nghe vậy cũng hoàn toàn thấu hiểu cho nỗi lòng của Chấn Long liền hạ giọng hỏi:
– Long à, quan hệ giữa chúng ta không chỉ là hạ nhân và thiếu chủ, hơn hết chúng ta con là bằng hữu nữa, hãy thành thật trả lời tớ, có phải cậu đã yêu cô gái họ Hạ đó không?
Đối mặt với câu hỏi của A Thương, Chấn Long chẳng hề tránh né mà trực tiếp gật đầu đáp:
– Đúng vậy, giờ đây đối với tớ Ninh Tuyết chính là toàn bộ cuộc sống, cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ… danh lợi, quyền lực, tiền tài thậm chí… là cái ngôi vị cô đơn lạnh lẻo này.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa nghiêm túc lẫn chút đau thương của Chấn Long, A Thương cũng chẳng nói thêm lời nào mà chỉ cúi đầu thở dài thầm nghĩ:
– Rốt cuộc thì thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn cậu đi khảo sát quân tình mà mọi chuyện lại có thể tiến triển xa đến như vậy?
A Thương hướng mắt nhìn bộ dạng ưu sầu vì tình của Chấn Long rồi lại nghĩ:
– Trước nay cậu làm việc luôn rất có chuẩn mực, lần đầu tiên thấy cậu để một việc… đi quá tầm kiểm soát của mình như vậy đấy?
A Thương cúi đầu khuyên bảo nói:
– Thôi được rồi, tớ biết trải qua việc này cậu cũng đau buồn không ít nhưng cậu cũng phải ráng giữ gìn sưc khỏe, thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi.
Vừa nói A Thương vừa vỗ lên vai của Chấn ong vài cái, CHấn Long hiểu được sự lo lắng cũng như sự khích lệ của A Thương nên chỉ khẽ gật đầu đáp:
– Tớ biết rồi…
A Thương thấy vậy liền yên tâm mà rời đi để lại mình Chấn Long trong căn phòng sa hoa rộng lớn này, nỗi cô đơn càng bao trùm lấy tâm trí của Chấn Long, Chấn Long ôm mặt ngao ngán nói:
– Tại sao… tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này cơ chứ, chẳng lẽ đây là kết cục của hai ta sao?
Sự bất lực kèm với nỗi tuyệt vọng, Chấn Long hướng mắt nhìn xuống đôi bàn tay đã nhuộm đầy máu Hạ tướng quân, càng nghĩ càng đau buồn nói:
– Mình đã giết chết phụ thân của muội ấy… liệu… liệu muội ấy sẽ tha thứ cho mình chứ?
Càng nghĩ càng bế tắc, Chấn Long buông xuôi nằm dài trên giường mà từ bỏ, bản thân rất muốn tìm cách hóa giải với Ninh Tuyết nhưng lại chẳng biết phải đối mặt với sự thù hằn ấy bằng cách nào nên đành tự khuyên bảo bản thân:
– Thôi bỏ đi, đừng nghĩ ngợi nữa…
Thế rồi Chấn Long chỉ đành tạm gác chuyện này sang một bên, trong suốt những ngày tiếp, A Thương vì lo sợ Chấn Long lại làm càn nên hoàn toàn che giấu không hề bẩm báo tin tức của Ninh Tuyết cho Chấn Long nghe nhưng ý trời đã an bày, thông qua cuộc trò chuyện phiến của bọn hạ nhân trong phủ mà Chấn Long đã hay tin Ninh Tuyết chuẩn bị đưa thi thể của tướng quân trở về Dương Đô, Chấn Long lòng lại dao động không yên thầm nghĩ:
– Muội ấy muốn trở về Dương Đô sao?
Chấn Long hoài nghi tính xác thực của nguồn tin này liền gặn hỏi hạ nhân:
– Ngươi nghe được tin tức này từ đâu?
Hạ nhân cúi đầu run sợ đáp:
– Chuyện này không chỉ mình thuộc hạ mà trong thành ai nấy đều biết, đều vui mừng mà truyền tai nhau…
Chấn Long bắt đầu tức tối mà siết chặt bàn tay thầm nghĩ:
– Chuyện lớn như vậy tại sao A Thương lại không báo với mình?
Dòng suy nghĩ vừa ngưng, Chấn Long nhìn tên hạ nhân rồi nói:
– Được rồi, ngươi đứng dậy đi…
Tên hạ nhân nghe vậy liền gật đầu rồi đứng dậy, Chấn Long nhìn hắn rồi nói tiếp:
– Mau truyền lệnh ta, bảo A Thương tức tốc đến đây ngay.
Nhìn thấy sát khí hiện rõ mồn một trên mặt Chấn Long, hạ nhân ấy tỏ rõ sự quan ngại mà liền nhận lệnh cứ thế mà co giò chạy như tên, nhận được lệnh triệu kiến, A Thương bất ngờ liền hỏi:
– Long… muốn gặp ta sao?
Hạ nhân ấy gật đầu liên hồi đáp:
– Đúng vậy ạ, hôm nay dường như tâm trạng của thiếu chủ không được tốt lắm…
A Thương nghe vậy trong lòng có dự cảm chẳng lành mà gặn hỏi tiếp:
– Tâm trạng không tốt sao?
Hạ nhân ấy gật đầu trả lời:
– Đúng vậy, vừa mới sáng ra, sau khi nghe thuộc hạ nói về việc nữ nhi của Hạ Thiểm sẽ về Dương đô thì gương mặt của thiếu chủ đã đằng đằng nộ khí… chẳng rõ nguyên nhân là gì nữa?
A Thương nghe vậy liền lắc đầu thở dài ngao ngán nghĩ:
– Còn chẳng rõ nguyên nhân là gì sao, đối với Long mà nói ngoài những chuyện liên quan đến cô ta ra thì còn việc gì có thể khiến cậu ấy mất bình tĩnh nữa cơ chứ?
Hạ nhân nhìn thấy A Thương không đáp liền khẽ nói:
– A Thương đại nhân…
A Thương nghe gọi liền nhướng mày nhìn hạ nhân, hạ nhân thấy vậy liền nói:
– Thiếu chủ vẫn đang đợi chúng ta… mời người mau chóng đến đó một chuyến ạ…
Nhìn thấy nét mặt sợ hãi của hạ nhân, A Thương liền an ủi nói:
– Được rồi ta biết rồi, không sao đâu, ngươi không cần sợ như vậy đâu…
Hạ nhân im bặt chỉ khẽ gật gât đầu, A Thương ngập ngừng một lúc rồi quay lưng bước đi, cả hai nhanh chóng đến phủ thái tử, bước đến cửa phòng, dù chỉ đang đứng từ bên ngoài nhưng dường như vẫn có thế cảm nhận được không khí lạnh lẽo, A Thương bất giác mà rùng mình một cái lòng thầm nghĩ:
– Sát khí mạnh quá… chẳng biết lần này có còn toàn mạng quay về hay không?
Vừa nghĩ nội tâm của A Thương vừa khóc lóc nhưng bản thân hiểu rõ đạo lí “cây kim trong bọc lâu ngày rồi cũng có lúc lòi ra” thôi, lấy hết dũng khí A Thương khẽ gõ cửa sau đó một tiếng nói từ bên trong vang ra:
– Vào đi.