Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
– Đối mặt với tên hồ ly già này mình nhất định phải hết sức cẩn trọng, không được để hắn tóm được sơ hở của mình, kẻo hỏng đại sự.
Đoàn người chuẩn bị khởi hành, Ninh Tuyết lòng đầy luyến tiếc mà hé mở rèm cửa sổ ra, nhìn lại tấm biển to được khắc hai chữ Hạ Phủ trước cổng Hạ phủ, nhớ lại khung cảnh ngày trước, Hạ phủ uy nghiêm lẫm liệt ngày nào giờ chỉ còn là sự trống rỗng lạnh lẽo, chạnh lòng cảnh vẫn còn đấy nhưng người đã đi mất, quanh đi quẩn lại chỉ còn mỗi bản thân cô độc nơi này, càng nghĩ trong lòng càng căm phẫn mà siết chặt bàn tay lại thầm nghĩ:
– Phụ thân, mẫu thân… hai người nhất định phải chờ con, chờ ngày con báo được thù cho hai người.
Ninh Tuyết trầm ngâm một lúc nghĩ:
– Chuyến đi này gian nan nguy hiểm, nay rời đi chưa rõ ngày trở về… hoặc… hoặc cũng chẳng còn cơ hội để trở về… nhưng trong lòng con vẫn không hề sợ hãi phụ thân à, con hiểu rõ khi một người đã ở đáy vực thì con đường duy nhất chính là đường đi lên rồi, con đường này là do chính con đã chọn, con nhất định sẽ đi hết quãng đường này, cho dù là buộc phải một mình độc hành đi chăng nữa… con quyết không quay đầu lại…
Đoàn người bắt đầu khởi hành, Ninh Tuyết vẫn lưu luyến mà quay đầu đưa mắt dõi theo Hạ phủ, bỗng nhiên lướt ngang mặt của Ninh Tuyết là An Thành, An Thành lặng lẽ đứng từ xa nhìn Ninh Tuyết, Ninh Tuyết nhìn An Thành lòng có chút bối rối, cả hai nhìn nhau với ánh mắt chất chứa vô vàn lời chưa nói, trong lòng bỗng chốc dao động lo sợ bản thân không thể chi phối được cảm xúc, Ninh Tuyết dứt khoát buông rèm xuống mà ngó lơ nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ:
– Xin lỗi An Thành, muội thực sự xin lỗi huynh, đây là cách duy nhất có thể giúp huynh tránh xa những nguy hiểm này.
An Thành nhìn thấy Ninh Tuyết hành xử như vậy cũng không khỏi tuyệt vọng mà suy sụp thầm trách:
– Ninh Tuyết, sao muội lại tuyệt tình với ta đến như vậy cơ chứ?
Xe ngựa cũng mau chóng đi xa, một ngày sau đoàn người đã đến cổng thành Tây Đô, tên binh lính dẫn đầu hô to với những lính canh thành:
– Mau tránh đường cho bọn ta qua.
Những binh sĩ canh gác nhìn thấy quan phục đoán là quân binh của triều đình liền khẽ nói:
– Đây là…
Vừa nhìn đã nhận ra nên ngay lập tức gật đầu đá mắt ra hiệu với một binh sĩ khác khẽ nói:
– Mau đi mời phó tướng đến đây, nhanh…
Binh sĩ kia nghe vậy liền tức tốc chạy vào trong thành mời phó tướng, vị binh sĩ này ra sức kéo dài thời gian cũng như ngăn chiếc xe ngựa này vào thành liền hét to chặn lại:
– Đứng lại, người trong xe ngựa là ai… mau bước ra bẩm báo ngay.
Xe ngựa đứng lại, một giọng nói từ bên trong phát ra:
– Kẻ nào to gan dám cản đường ta.
Tên dẫn ngựa nhìn thấy chủ tử của mình tức giận liền cúi đầu đáp:
– Thưa đại nhân, chỉ là một con chó giữ nhà đang sủa bậy thôi.
Vị binh sĩ ấy nghe được lời nói ngông cuồng ấy liền phát hỏa chuẩn bị xông lên làm cho ra lẻ, ngay lúc đó cánh tay phải dưới trướng của Hạ tướng quân ngày trước, vị phó tướng đó ngay tức khắc có mặt kéo vai vị binh sĩ ấy lại rồi quay mặt nhìn sang chiếc xe ngựa hỏi to:
– Các ngươi là người của ai, sao lại đến Tây Đô?
Tên dẫn đầu chỉ vào mặt vị phó tướng rồi quát mắng:
– Chỉ là một tên tướng quèn mà dám cản đường sao, ngươi có biết người trong kiệu là ai không?. Т𝐫uyệ𝗇 hay? Тì𝑚 𝗇gay t𝐫a𝗇g chí𝗇h ﹛ Т R u M Т R U 𝙔 𝒆 𝑁﹒V𝑁 ﹜
Vị phó tướng đó tay phải chống nạnh, tay trái gác lên kiếm, nét mặt không chịu khuất phục hỏi:
– Không biết người đến là vị nào, xin mời ra mặt?
Tên dẫn đầu liền quát vào mặt vị phó tướng đó nói:
– To gan, người trong kiểu là Hứa thái sử, Hứa Minh Trạch đại nhân.
Vừa nói xong trong kiệu một tiếng hô to vang ra:
– Đủ rồi.
Trong kiệu đầu tiên, chiếc màn được kéo ra Hứa thái sử đường hoàng bước xuống kiệu, vừa nhìn thấy Hứa Minh Trạch, vị phó tướng liền thay đổi ánh mắt nói:
– Lại là ngươi sao, lần trước ta đã nói rõ rồi, ở Dương Đô thì Túc Hoành là hoàng đế nhưng trên đất Tây Đô này quân vương mãi mãi chỉ có một người, đó là Hạ Thiểm đại tướng quân, các người muốn thâu tóm binh quyền của Tây Đô sao, đừng mơ.
Hứa thái sử dù bị sỉ nhục như thế nhưng miệng vẫn tươi cười nói:
– Khương tướng quân đúng không, ngài bình tĩnh trước đã, ngài nói rất đúng Hạ Thiểm tướng quân là đại anh hùng của Tây Đô nên bá tánh coi trọng xưng vương cho ngài ấy là đúng, nhưng lần này ngài khoan hãy quát mắng, mà hãy xem ta dẫn ai cùng đến đã.
Vừa nói xong từ chiếc kiệu phía sau, Ninh Tuyết kéo rèm bước xuống, ngay lập tức Khương tướng quân tròn mắt nhìn Ninh Tuyết sau đó chạy lại gần nét mặt đầy hoang mang hỏi:
– Tiểu nương tử đây là…
Ninh Tuyết hữu lễ hành lễ nói:
– Tiểu nữ Hạ Ninh Tuyết, lần trước may mắn có từng gặp mặt Khương Vũ tướng quân.
Khương tướng quân nhìn can ngăn đỡ tay của Ninh Tuyết không để cô hành lễ, Khương tướng quân nói:
– Không, xin Hạ tiểu nương tử đừng hành lễ như thế, mạc tướng không dám nhận, phải là mạc tướng hành lễ với Hạ tiểu nương tử.
Vừa nói xong Khương tướng quân quỳ xuống hành lễ với Ninh Tuyết, Ninh Tuyết bất ngờ nhanh tay đỡ lại cái bái này rồi nói:
– Vạn lần xin Khương tướng quân chớ làm vậy, Ninh Tuyết tự thấy không nhận nổi cái bái này của ngài, xin ngài hãy đứng lên.
Khương tướng quân một mực không đứng dậy chỉ nhìn chằm chằm Ninh Tuyết, Ninh Tuyết khẽ nói:
– Cái bái này… giờ… chưa phải là lúc…
Khương tướng quân vẫn không hiểu ý của Ninh Tuyết, vừa lúc định hỏi lại thì Hứa thái sử mỉm cười đắc ý bước đến hỏi:
– Khương tướng quân, kim bài miễn tử ở đây, ta cũng muốn xem ai có thể cản trở ta vào thành đây?
Khương Vũ cảm thấy khó hiểu liền hướng mắt nhìn Ninh Tuyết thầm nghĩ:
– Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Ninh Tuyết hoàn toàn hiểu được tâm tư của tướng quân ẩn sau ánh mắt nhưng vẫn im lặng đứng sang một bên mặc kệ Hứa thái sử tác oai tác quái, Khương Vũ dự cảm không tốt trước sự việc đang diễn ra liền hét to:
– Ta đã nói rồi, đây không Dương Đô, không phải là nơi mà một kẻ như ngươi có thể lộng hành được.
Hứa thái sử cũng không hề chịu thua mà hống hách nói tiếp:
– Muốn cản ta… chỉ dựa vào ngươi sao?
Vừa dứt lời Hứa thái sử liền quay đầu bước lại gần Ninh Tuyết rồi ra hiệu cho Ninh Tuyết rồi khẽ nói:
– Giải quyết nhanh đi, ta hơi mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.
Ninh Tuyết thấy vậy liền bước lên phía trước nói với tướng quân:
– Được rồi, mọi người nhường một bước chẳng phải tốt hơn sao?
Khương Vũ tướng quân nhìn thấy Ninh Tuyết răm rắp nghe lời liền chau mày hỏi:
– Hạ nương tử… như vậy là sao?
Bị kẹt ở giữa Ninh Tuyết cũng vô cùng khó sử mà khẽ nói:
– Chuyện này có thể chỉ là sự hiểu lầm thôi, mong tướng quân khoan hồng độ lượng mà đừng chấp nhất.
Tướng quân bắt đầu cảm thấy bối rối vì Ninh Tuyết năm lần bảy lượt che chở cho tên Hứa thái sử kia liền cố gắng gặn hỏi:
– Hạ tiểu nương tử người có biết người đang nói gì không, tên này quỷ kế đa đoan, lần này đến đây chắc chắn có ý đồ xấu xa.
Ninh Tuyết nhìn tướng quân với ánh mắt cương trực rồi khẽ gật đầu đáp:
– Ta đương nhiên biết.
Tuy đã nhận được đáp án của Ninh Tuyết nhưng tướng quân vẫn không tài nào hiểu nổi liền hỏi tiếp:
– Nếu vậy tại sao?
Ninh Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt của tướng quân rồi nghiêm nghị nố:
– Khương tướng quân, ta biết rõ mình đang làm gì, xin người hãy tin tưởng ở ta, được không?
Đứng giữa trời nắng nóng bức, tên Hứa thái sử sắp bị thiêu rụi rồi nên liền ra sức đốc thúc nói:
– Bây giờ thì ta có thể vào thành được chưa, ta sắp bị cháy khét rồi đây?
Khương tướng quân tức giận nhìn sang Hứa thái sử, Ninh Tuyết lập tức nhìn Khương tướng quân khẽ lắc đầu, Khương tướng quân do dự một lúc, Ninh Tuyết vẫn hướng mắt nhìn tướng quân không rời, cuối cùng thì tướng quân cũng đã bị ánh mắt quyết tâm ấy của Ninh Tuyết thuyết phục liền hạ ánh mắt của mình xuống, trong lòng dù vẫn rất quan ngại nhưng đối diện với sự uy nghiêm của Ninh Tuyết, tướng quân cũng chỉ còn cách nén cơn giận mà đứng dậy, đưa tay mời họ vào thành, Ninh Tuyết mỉm cười nói:
– Đa tạ Khương tướng quân.
Rồi nhìn sang Hứa thái sử tươi cười nói:
– Hứa đại nhân mời.
Hứa thái sử thấy vậy càng dương dương tự đắc ngẩng đầu nở nụ cười cợt nhả mà bước lên kiệu, Ninh Tuyết quay lại nhìn Khương tướng quân gật đầu một cái thay lời cảm tạ rồi quay người bước lên kiệu, đoàn người thành công tiến vào thành, các vị tướng quân khác hay tin nữ nhi của Hạ tướng quân đến liền nhanh chóng tập hợp đến bái kiến, Ninh Tuyết và Hứa thái sử được đưa đến phủ doãn nơi những tướng quân ở.