Chương 83 - Chương 83
– “Nè, cô có đang nghe tôi nói không đó? Sao lại im lặng không nói gì hết vậy?”
– “Chỉ là tôi đang quá bất ngờ để tiếp nhận thông tin anh vừa cung cấp thôi. Tại sao ba của cô ta lại liên quan tới Mạch Tín, chẳng phải theo điều tra, trước đây người đàn ông đó là một doanh nhân sao? Sau này vì gặp khó khăn không thể chống đỡ tiếp nên đã dẫn đến công ty phá sản hoàn toàn mà. Hồ sơ lưu trữ tôi xem qua cũng không có ghi nhận nào liên quan đến đường dây của Mạch Tín, cho dù là nhỏ nhất.”
Lục Nam bật cười sảng khoái:
– “Haha, quả nhiên, ngay cả đến cô còn không tra ra tin tức gì thì phải hiểu rằng thông tin này quý giá đến cỡ nào. Tôi đã phải dùng không ít quan hệ, tiền bạc, và thời gian cho vụ này đấy. Cả nợ và lãi, tôi sẽ tính với cô sau. Giờ thì nghe cho rõ đây. Ba của Doãn Thanh Khê – Doãn Đình, trước khi lấy vợ đã từng sang Thái Lan ở, ông ta làm công cho một mỏ than ở khu vực miền núi phía Bắc – cũng là 1 trong những địa bàn cốt yếu của Mạch Tín lúc bấy giờ. Mạch Tín thấy ông ta nhanh nhẹn, tháo vát, thật thà, lại rất khoẻ mạnh nên liền lập tức cho ông ta đi theo mấy tay đàn em học hỏi. Được khoảng hơn 1 năm, Doãn Đình dần trở thành người thân cận bên cạnh lão ta. Một thời gian sau thì ba của cô ta được giao cho nhiệm vụ vận chuyển chuyến hàng đầu tiên qua biên giới của Malaysia. Sau vài vụ thành công, Mạch Tín càng tín nhiệm ông ta hơn. Ông ta trở về thành phố Bạch Nam với cái mác doanh nhân giàu có, công ty của ông ta thực chất chỉ là một tổ chức rửa tiền từ những phi vụ làm ăn bất hợp pháp đó. Chẳng may, trong chuyến hàng vượt biên giới Singapore – Thái Lan, ba của Thanh Khê bị bắt. Đương nhiên, bị bắt thì cũng chỉ có mình ông ta chịu tội thôi. Mạch Tín không phải dạng vừa, ở mỗi bước đi, ông ta đều chừa rất nhiều đường lui, công ty ba của Thanh Khê chỉ bị điều tra với tội danh trốn thuế và bị tuyên phá sản. Nói tới đây chắc cô cũng đã hiểu, cái chết của cha Doãn Thanh Khê không phải là một tai nạn rồi chứ?”
– “Thì ra, lão ta đã sắp xếp vụ tai nạn năm đó, hòng trừ khử cha của Doãn Thanh Khê, và vô tình hại chết luôn cả người con trai đang ngồi bên trong. Nhưng với thế lực của lão Mạch Tín thì vẫn dư sức đưa cha của Thanh Khê quay trở lại Thái Lan, để ông ta tiếp tục phục vụ mình, chẳng phải anh nói Mạch Tín rất tín nhiệm người đàn ông này à?”
Bạch Lục Nam làm bộ lắc đầu, tỏ vẻ ngao ngán:
– “Chậc chậc, quả nhiên cô cũng chỉ là một người phụ nữ với trái tim yếu đuối của nữ nhân thôi. Đối với Mạch Tín, dù là thân cận hay không, thì cũng chỉ là những con rối luôn tuân theo mệnh lệnh để phục tùng chủ nhân mà thôi! Lão ta cũng không phải là không có tay sai, những tên thân cận bậc nhất của lão ta đều toàn những sát thủ chuyên nghiệp, thì hà cớ gì lão ta phải giữ lại 1 người vừa làm hỏng việc của lão. Hơn nữa, Doãn Đình ít nhiều cũng đã bị người khác chú ý tới, những tổ chức trong bóng tối như ‘Bắc Kim’ hoàn toàn có thể đánh hơi được việc này. Mạch Tín chắc cũng lo sợ những vấn đề này, nên mới ra tay diệt trừ tận gốc”
Trong đầu Thiên Di xuất hiện hàng ngàn câu hỏi xoay quanh chuyện này, nếu vậy, không lẽ Thanh Khê lại không biết gì về cái chết của cha cô ta? Nếu đã biết, vậy lý do thực sự khiến cô ta chấp nhận ở bên lão Mạch Tín là gì? Trả thù? Hội chứng ‘Stockholm’ điển hình thường thấy của các nữ chính ngôn tình? Lý do thật sự là gì?
Lục Nam thấy Thiên Di yên lặng 1 lúc thì liền lên tiếng kéo cô ra khỏi vùng thắc mắc của mình:
– “Não cô còn đủ chỗ chứa lượng thông tin tôi đang cung cấp không đấy?”
– “Tôi đang tự hỏi, liệu rằng Doãn Thanh Khê có biết rằng Mạch Tín chính là người phá hủy hết tất cả của cô ta, là người khiến gia đình cô ta tan nát, còn cô ta phải trở thành trẻ mồ côi chỉ trong vòng chưa đến 1 năm không?”
– “Tôi cũng đang tự hỏi giống như cô, vì nếu như biết, chắc chắn việc cô ta xuất hiện và ở bên cạnh Mạch Tín là hoàn toàn có lý do. Tôi không tin 1 người sẽ hoàn toàn tha thứ cho chính kẻ đã giết chết cha và em trai mình, trực tiếp khiến gia đình mình tan nát. Bản thân cô ta cũng phải trải qua không ít chuyện, trở thành trẻ mồ côi, bị khinh thường vì gia cảnh khốn khó lúc đó, hàng ngày phải chịu sự chỉ trích từ những người xung quanh. Quả thật là 1 số phận vô cùng bi thương!”
Thiên Di trầm ngâm, đúng vậy, so với cô, thì số phận của Thanh Khê cũng bi đát không kém, thậm chí là tệ hơn. Từ bé, cô đã không có đủ tình thương từ cha mẹ, cô tự sinh tồn và lớn lên, trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ nhận tình thương của bất kỳ ai, nên cơ bản, cô chẳng có gì để mất cả. Còn Thanh Khê, người phụ nữ này thì khác, cô ta bị tước đoạt cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình thuở nhỏ, chứng kiến cảnh người thân lần lượt từ bỏ cuộc sống này. phải học lại từ đầu cách tự chăm sóc bản thân và lớn lên. Cảm giác có được, nhưng rồi sau cùng lại mất đi tất cả thậm chí còn đau đớn hơn gấp ngàn lần những gì cô đã trải qua.
Không đúng, nếu chỉ vậy, thì tại sao Thanh Khê lại muốn động đến cô? Cô thì có liên quan gì đến Thanh Khê và gia đình của cô ta chứ? Động cơ nào khiến cô ta tự cho mình quyền quyết định tước đoạt mạng sống của người khác vậy?
– ” Cơ thể em đang không khỏe, sao lại ra đây ngồi lâu vậy? Vào trong phòng thôi, ở lâu một lát sẽ dễ cảm lạnh, không tốt cho thể trạng của em sau này đâu”