Chương 7: Nghi ngờ
Hôm ấy Cảnh Nghi quay lại chầu chực, ta hỏi Tiểu Y nên biết huynh ấy đã khỏi bệnh nay vào cung hầu ta. Ta đang ngồi trên xích đu ngắm sen thì tên mặt thối đó bước tới thỉnh an: “Tham kiến bệ hạ, thần xin được diện kiến, cả tháng qua thần bị cảm mạo phong hàn, giờ hết bệnh thần mới dám tới hầu hạ người.” Ta liếc mắt biếng nhác nhìn huynh ấy, không biết do bản thân ta nghĩ nhiều hay ta tức giận vì nó không vào cung tháng vừa rồi mà ta bất giác cười lên một tiếng: “Người bị bệnh thật sao? Ta thấy người còn đầy đặn hơn trước đó…. hay người vờ bệnh xin nghỉ?” Y lại cúi đầu vội nói: “Bệ hạ, thần không dám…” Ta nghe được mấy chữ đầu liền biết tên mặt thối này muốn nói gì tiếp theo, ta ngắt lời: “Thôi đi, người cầm quạt tới cạnh trẫm quạt cho trẫm.”
A Nghi rón rén lui xuống cầm quạt bước tới cạnh ta, y từ tốn quạt cho ta, ta thật không biết nó và thị nữ khác nhau ở điểm nào nữa, hành động cử chỉ của nó nhẹ nhàng chậm rãi như được học qua từ trước rồi mới vào cung hầu hạ vậy. Ta suy nghĩ một hồi mới cảm thấy thân mình đổ mồ hôi nên sai Tiểu Y dắt ta vào tẩm điện, xong ta quát lên: “Cảnh Nghi, người cầm ô che cho trẫm.” Ta nói xong nó liền nhanh chóng chạy ra đằng sau che ô cho ta. Vào trong điện ta ngồi xuống ghế và quan sát xung quanh, thấy chậu cây đặt cạnh cửa đi chướng mắt, ta kêu to: “Cảnh Nghi, người cầm chậu cây đó đặt ra ngoài điện sau đó tới Hoa phòng mang chậu hoa lan về đây cho trẫm.”. truyện đam mỹ
Ta nằm xuống long sàn vắt chéo chân và khoác hai tay gối đầu, đợi khi Cảnh Nghi vào tới ta liếc mắt sang nhìn huynh ấy. Cái bộ dạng rón rén cẩn thận này thật sự như muốn chọc tức ta mà, ta chỉ tay về phía A Nghi: “Người đưa chậu hoa lan cho Tiểu Y, sau đó cầm lư hương tới đây.” A Nghi cũng tuân theo lời nói của ta, y từ tốn bước tới cầm lư hương rồi có ý đặt xuống bàn cạnh giường, ta tức giận: “Hỗn xược, ai cho người đặt xuống, giữ nguyên cho trẫm, quỳ đó giữ lư hương tới khi nào trẫm thức mới được bỏ ra. Ta ước chừng nó sắp chịu không nổi rồi nên quay ra nhìn nó, vậy mà nó tuân mệnh ngay, ta lẩm bẩm: “Huynh được lắm!” Ta xoay người đối diện với tường ban đầu ta chưa muốn ngủ nhưng nằm một hồi ta cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Ta vừa mở mắt ra nhìn qua cửa sổ trời cũng đã tối, ta vươn vai một cái xong quay người lại theo thói quen muốn gọi Tiểu Y: “Tiểu….” Cất tiếng đầu tiên cổ họng ta đã cứng lại, A Nghi vẫn quỳ đó cầm lư hương trước mặt ta, ngón tay huynh ấy sưng đỏ hết cả lên. Ta theo bản năng vươn tay ra bỏ lư hương xuống đất, ta cúi xuống xoa xoa tay Cảnh Nghi: “Huynh có ngốc không vậy? Ta bắt huynh làm gì huynh cũng làm sao? Huynh không biết cầu xin ta à?” Cảnh Nghi vội rút tay lại lùi lại vài bước: “Thần đã nói rõ, thần là bề tôi tuân theo chủ nhân không có gì để oán trách.” Ta nóng mặt đại nộ: “Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy? Sao ai xung quanh ta cũng thay đổi nhiều như thế? Huynh muốn đối với ta theo đạo quân thần, được thôi…người đến Băng tẩm lấy thêm băng về đây cho trẫm, sau đó quỳ ngoài điện ba canh giờ mới được quay về.”
Nó thi lễ đáp lại: “Thần tuân mệnh.” Thật sự cả đêm hôm ấy ta rất giận, ta trở mình liên tục mà không ngủ được: “Huynh nghĩ huynh là ai? Cảnh Nghi, tên mặt thối, khốn kiếp!” Ta giãy dụa trên giường một lúc xong mới mở cửa sổ ra xem huynh ấy còn ngoài điện không, Cảnh Nghi quỳ ở đó cúi đầu nhìn xuống đất, ta thốt lên: “Đáng đời.” Hôm sau vừa thức dậy ta đã nhận được một tin xấu, hoàng tổ mẫu đổ bệnh, Tiểu Y nói người muốn gặp ta. Ta không cần suy nghĩ quá nhiều mà vội vội vàng vàng bước ra khỏi điện, A Nghi chạm mặt ta, ta lườm huynh ấy, huynh ấy liền cúi đầu thỉnh an: “Tham kiến….” Không đợi A Nghi nói xong ta liền chạy một mạch tới chỗ hoàng tổ mẫu.
Lúc ấy trong đầu ta có một suy nghĩ: “Hoàng tổ mẫu, người đừng xảy ra mệnh hệ gì, A Kim không sống nổi đâu, người phải bình an.” Ta bước vào điện thở dốc một hồi mới từ từ bước tới nắm tay hoàng tổ mẫu, người mở mắt nhìn ta thật kĩ, ta cũng nhìn người thật kĩ. Từ nhỏ ta luôn thấy bản thân mình hạnh phúc nhất thế gian, cái gì ta cũng có, phụ hoàng yêu thương ta, mẫu hậu dịu dàng săn sóc ta, hoàng tổ mẫu tuổi cao nên hay bị bệnh nhưng hễ gặp ta người không bao giờ thờ ơ với hoàng tôn của người, tỷ tỷ chơi cùng ta, Tiểu Y là người bằng hữu hiếm có sau này có thêm Cảnh Vũ và Cảnh Nghi vậy mà giờ khắc đó ta lại có cảm giác tất cả chỉ là hư vô. Ta đỡ người ngồi dậy, người nhìn ta với ánh mắt ôn nhu, người vuốt ve mái tóc ta: “A Kim, đích hoàng tôn của ai gia, sau này lớn lên con sẽ trở thành một mỹ nhân.” Ta gật đầu cầm lấy tay người: “Hoàng tổ mẫu, người phải sống tới lúc đó để nhìn mỹ nhân này khuynh đảo nam nhân, vang danh thiên hạ.” Hoàng tổ mẫu phất tay ý bảo cung nhân lui xuống, người cười nhẹ: “Ai gia cũng ước bản thân mình sống tới lúc đó A Kim à, ai gia thật sự muốn đánh cược một lần, cược vì dòng họ nhà Lý, càng là cược vì con.”
Ta lắc đầu không hiểu: “Hoàng tổ mẫu, người nói gì vậy ạ? Tôn nhi không hiểu.” Hoàng tổ mẫu xoa đầu ta: “Sau này con sẽ hiểu thôi, ai gia dù ở đâu vẫn luôn dõi theo con, cầu cho A Kim gặp nhiều điều tốt lành, con hãy nhớ ai gia hay phụ hoàng con, đều không thể cả đời ở bên con được, con là bảo bối của chúng ta, chúng ta có chết cũng phải bảo vệ con.” Nước mắt lăn dài trên má ta, ta cầm tay người: “Người…..sao người lại nói với giọng điệu như thể….người đừng dọa con mà.” Hoàng tổ mẫu chỉ tay về phía đàn tỳ bà rồi nói: “A Kim, tổ mẫu lần này bệnh nặng, ai gia không thể dạy con tiếp được nhưng đồ nhi ngoan, con thích đàn tỳ bà đến vậy, ta tặng nó cho con, nhớ giữ gìn thật kĩ đó.” Ta đáp: “Tôn nhi sẽ giữ đàn thật cẩn thận, sau này ngày nào tôn nhi cũng sẽ đến đây đàn cho người nghe, người đừng chê tôn nhi đàn kém cỏi mà chỉ cho tôn nhi.”
Hoàng tổ mẫu thở dài: “A Kim, ai gia không sao, ai gia già rồi lại muốn được yên tĩnh, cứ cách một thời gian hãn tới thăm ai gia, ai gia có cung nữ hầu hạ bên cạnh, con không cần bận tâm, tuy ai gia tái phát bệnh nặng hơn trước nhưng ai già mà chả vậy chứ? A Kim, sau này con cũng như ai gia, nhan sắc không còn mặn mà, có lại nhớ đến một thời hồng nhan mỹ miều không?”
Ta cười tươi đáp lại: “Người đẹp như thế, A Kim là hoàng tôn của người, tất nhiên dung nhan của A Kim sẽ mãi không tàn phai, A Kim giống ai chứ! A Kim giống người.” Ta cố ý chọc cười hoàng tổ mẫu, người vui vẻ vỗ về ta: “Đứa bé ngốc! Ai gia ước con lúc nào cũng giữ được vẻ trong sáng hồn nhiên ấy nhưng….ai gia không giúp được con…được rồi, con nhớ phải chăm chỉ tập đàn, tới thăm ai gia phải đàn càng ngày càng hay nghe chưa?” Ta gật đầu đồng ý: “Ưm, đồ nhi không để người thất vọng đâu, sư phụ.”
Ra khỏi điện bước chân của ta nặng trĩu, ta vô thức đi về phía trước để hồn lìa khỏi xác, đến lúc nhận thức được xung quanh thì đụng trúng thân ảnh một nữ nhân, y mặc khoác lên mình bộ hồng cẩm bào thêu khắc hoa văn phượng hoàng phát ra hào quang thoáng làm ta choáng ngợp. Ta vội hành lễ thỉnh an: “Mẫu hậu.” Người nhìn thấy ta ôm đàn tỳ bà trong lòng liền nhẹ nhàng nói: “A Kim, con sao vậy? Ai gia thấy con thay đổi rất nhiều, dạo trước có gì vui buồn con đều chạy tới kể cho ai gia nghe, bây giờ con lại….” Ta không kìm được mà rơi lệ, ta nhào tới ôm chặt mẫu hậu: “Mẫu hậu, có phải hoàng tổ mẫu cũng sẽ bỏ nhi thần đi không?” Người vỗ về ta: “Không đâu, hoàng tổ mẫu không bỏ A Kim đâu, được rồi….ai gia có làm bánh đậu xanh cho con, mẫu hậu đưa con tới cung Khôn Ninh, ăn xong sẽ hết buồn thôi.”
Ta cùng mẫu hậu tới cung của người, trong phút chốc ta cảm thấy mình lại được trở về là công chúa khi xưa, mẫu hậu dỗ dành ta, lau nước mắt trên má ta, xoa đầu ta, ánh mắt người nhìn ta vẫn ôn nhu mềm mỏng như thế, người an ủi ta: “A Kim, sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh khỏi, hoàng tổ mẫu tuổi đã cao, cũng coi như là sống hết một kiếp người, kể cả người có ra đi, chỉ cần trong trái tim con có tình thương, người vẫn mãi sống và dõi theo con, lúc ngoại tổ mẫu con mất ai gia khóc rất nhiều….nhưng rồi ai gia hiểu chẳng ai có thể ở bên cạnh mình được mãi.”
Ta ngồi trong lòng người nghe người thủ thỉ xong thì quay sang ôm người: “Mẫu hậu, chẳng lẽ sống đến tuổi của hoàng tổ mẫu sẽ không còn gì để luyến tiếc sao?” Người đáp: “Sau này con sẽ hiểu, không phải ai cũng có phúc phần đó, đến lúc sắp rời xa trần thế mới biết sống được như ý đã là tốt, không cầu xa xôi, vì yêu mà sinh si, vì yêu mà sinh hận, chết đi, sao phải luyến tiếc?” Ta không hiểu người đang nói gì: “Yêu một người? Là gì vậy mẫu hậu? Có phải như phụ hoàng yêu con, con yêu tỷ tỷ không?” Người cười nhẹ: “Yêu đến mức chết đi sống lại, dằn vặt khôn nguôi vì một đoạn tình duyên, lúc buông bỏ được việc chết đi bỗng trở nên thật dễ dàng, đó là yêu, yêu mà bất chấp tất cả, con muốn người đó ở cạnh con mọi lúc, đó cũng là yêu, thậm chí là sẵn sàng bỏ cả tính mạng để bảo vệ một người, đó là yêu.”
Ta nghiêng đầu thắc mắc: “Bỏ cả tính mạng vì một người ư? Thật là ngu ngốc mà! Vậy thà rằng cả đời con không yêu ai.” Mẫu hậu xoa đầu ta: “A Kim, nữ nhi tình trường là chuyện thường tình, lẽ dĩ nhiên đóng chặt lòng mình lại không vướng bận tình cảm là chuyện tốt, vô dục vô cầu, vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn càng là chuyện tốt hơn…nhưng có lẽ cả đời này ai gia không làm được, yêu đến mức hồ đồ,ngu ngốc vì người đó trong mắt ai gia chính là điều hiếm có.”
Ta đáp: “Vậy…..người và phụ hoàng?” Ánh mắt người hiện lên tia sắc lạnh, trong tia sắc lạnh lại lộ ra vẻ bình thản: “A Kim, chỉ cần nhớ, có đôi khi người bên cạnh chưa hẳn là người trong lòng, cả đời này ai gia chỉ yêu duy nhất một người nam nhân, chàng ấy là thanh mai trúc mã của ta.”
Ta trò chuyện với mẫu hậu một lúc rồi quay về dưỡng Tâm Điện, đang đi trên đường ta chợt nhớ ra mình để quên đàn tỳ bà ở cung Khôn Ninh nên trở lại lấy đàn. Ta biết giờ này mẫu hậu đang nghỉ trưa nên không muốn làm phiền người nên không cho thông truyền vào bên trong. Vừa bước tới sát cửa điện ta nghe thấy một giọng nói: “Thái hậu cũng thật cưng chiều bệ hạ, người không định nói cho bệ hạ biết sao?”
Một giọng nói khác vang lên: “Mạng của A Kim là mẫu hậu dùng tính mệnh của mình đổi lấy, ai gia chưa muốn cho nó biết vội kẻo nó buồn mà phá vỡ kế hoạch của chàng ấy.” Ta dường như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, ta thấy mình đứng không vững, lồng ngực hít thở liên hồi nhưng cũng phải cố im hơi lặng tiếng để nghe tiếp, mẫu hậu vừa mới an ủi ta tâm sự thật lòng với ta bây giờ người lại có thể bình thản nói với hạ nhân như thế, ta tự hỏi rốt cuộc mình đã bỏ sót gì chứ? Người kia đáp lại: “Nương nương, người nghĩ khi thái hoàng thái hậu mất, bệ hạ liệu có nghe theo sắp đặt của chúng ta?”. Mẫu hậu nói: “Con bé không còn lựa chọn nào khác, ngay từ đầu A Kim đã định sẵn là con tốt trong ván cờ này rồi, chàng ấy giữ lại mạng cho A Kim cũng là vì mục đích này, ta là thê tử của chàng, ta phải giúp chàng.”
“Việc liên quan tới thái hoàng thái hậu rồi thái thượng hoàng người ít nhiều cũng có liên can, nương nương, nếu bệ hạ biết Trần thái sư là người đứng sau chuyện này thì…” thị nữ bên cạnh người nhẹ nhàng đáp. Bỗng ta nghe thấy tiếng đập bàn: “Tâm Nhi, người biết quá nhiều rồi, biết quá nhiều càng dễ chết.” Tiếng nói kia truyền đến tai ta, ta lấy tay che miệng để ngăn lấy dòng cảm xúc sắp tuôn ra, người ta tôn kính bấy lâu nay lại tiếp tay cho kẻ ác hại phụ hoàng và hoàng tổ mẫu của ta, trong mắt ta mẫu hậu là người ôn nhu, hiền dịu nhất….tại sao lại như vậy?” Mẫu hậu nói: “A Kim để quên đàn tỳ bà, người sai người mang tới cho nó đi.” Ta vôi lau nước mắt bước vào điện: “Mẫu hậu, con đến lấy lại đàn tỳ bà, con quên mất.”
Mẫu hậu thoáng bất ngờ: “A Kim, con đứng ngoài nãy giờ sao?” Ta không muốn bị phát hiện là đang nghe lén nên đành nuốt nước mắt vào trong nhẫn nhịn nói: “A Kim nghe thấy người nói sai người mang đàn tỳ bà tới Dưỡng Tâm điện, con vừa đi được nửa đường thì nhớ ra con quên không mang đàn tỳ bà về nên quay lại đây, hoàng tổ mẫu nói con phải luyện tập chăm chỉ cho người kiểm tra, có vấn đề gì sao ạ?”
Mẫu hậu cười nhạt: “À, không sao, lần sau con sai hạ nhân tới là được không cần thiết phải quay lại làm gì.” Ta cúi đầu kính cần: “Đàn tỳ bà này là của hoàng tổ mẫu để lại nên nhi thần muốn tự mình nâng niu nó.” Ta tìm cách cáo lui: “Không còn gì vậy nhi thần lui xuống trước.” Có lẽ ông trời hiểu lòng ta, người biết ta đang rối bời nên người cũng khóc theo ta, ta bước ra khỏi điện một lúc thì trời đổ mưa, ta không muốn đi về hướng Dưỡng Tâm điện nữa, ta kêu lên: “Các người không cần đi theo trẫm, quay về Dưỡng Tâm điện đi, Tiểu Y đi theo trẫm là được rồi.” Tiểu Y dường như biết ta đang buồn nên nàng ấy che ô đi sau ta, ta thất thần suy nghĩ: “Mẫu hậu nói vậy là sao? Vì ta nên hoàng tổ mẫu mới lâm bệnh, người sẽ chết ư…mẫu hậu, người đã giấu nhi thần những chuyện gì, vẻ ngoài dịu dàng mẫu mực của người từ trước tới giờ đều là giả sao? Tình cảm của người dành cho nhi thần rốt cuộc có mấy phần thật lòng, tâm tư của người…nhi thần cứ nghĩ mình hiểu người nhất, hóa ra lại chẳng hiểu một chút nào.”
Cứ đi rồi đi một hồi, ta thấy mình dừng chân ở Ngự Uyển, nơi này lúc trước ta từng cùng phụ hoàng và mẫu hậu tạo nên khung cảnh ấm áp hạnh phúc giữa trời đông, ngoài trời tuyết phủ trắng xóa, da thịt có thể lạnh nhưng tâm chúng ta lại không chút băng sương, ta, mẫu hậu, phụ hoàng sưởi ấm cho nhau ngắm mai nở. Ta nói nhỏ: “Tiểu Y, người lui xuống đi, trẫm muốn ở đây một mình.” Tiểu Y đáp: “Nhưng bệ hạ, không được, người sẽ bị dính mưa đó.” Ta quát lớn: “Tiểu Y, người lui đi, cùng lắm cứ nói trẫm ham chơi nghịch ngợm, trẫm bảo hộ cho người.” Ta quay sang nhìn Tiểu Y với ánh mắt thê lương: “Ta xin người, ta chỉ muốn ở một mình một lúc, người hiểu ta mà đúng không?” Tiểu Y trả lời: “Được, vậy nô tỳ sẽ đứng từ xa trông chừng cho bệ hạ.” Tiểu Y vừa lui ta liền cầm đàn tỳ bà lên chỉnh lại rồi đàn, ta không biết phải đàn bao lâu nữa, ta cứ đàn đàn tới lúc tâm ta thấy thỏa mãn.
Trong tâm trí ta vang lên lời nói của hoàng tổ mẫu và phụ hoàng: “A Kim, ai gia muốn đánh cược một lần, vì nhà Lý, càng là vì con.”
“A Kim, dù như thế nào chúng ta cũng sẽ cố gắng bảo vệ huyết mạch duy nhất của nhà họ Lý, con và tỷ tỷ con, đều phải bình an mà sống.”
“Sau này con sẽ hiểu thôi, ai gia dù ở đâu vẫn luôn dõi theo con, cầu cho A Kim gặp nhiều điều tốt lành, con hãy nhớ ai gia hay phụ hoàng con, đều không thể cả đời ở bên con được, con là bảo bối của chúng ta, chúng ta có chết cũng phải bảo vệ con.”
“Chỉ là… phụ hoàng thấy bản thân vô dụng quá, chẳng thế bảo vệ con, ta xin lỗi, ta…..ta.”
Ta cảm thấy tay mình hình như đang đau điếng, máu trên ngón tay ta chảy xuống hòa cùng với nước mưa khiến da ta nóng rát nhưng ta không muốn dừng lại, ta vẫn đàn, mặc kệ tay ta có ra sao, ta chỉ biết đàn để trong lòng thấy thống khoái. Bỗng nhiên mưa không rơi nữa, ta ngước mắt lên thì thấy một chiếc ô che cho ta, A Nghi huynh ấy cầm ô đứng bên cạnh ta: “Muội cứ đàn đi, ta ở đây bên cạnh muội, không nói gì hết, không đi đâu hết….chỉ có điều tay của muội không đáng để bị thương, ta thổi sáo cho muội nghe.”