Chương 53: Phiên Ngoại 17
Lam Khải Nhân hít sâu vào, thở ra, lại hít vào.
Ngụy Vô Tiện bề ngoài trông như vừa lăn vài vòng qua một đống bùn đứng trước mặt một đám người Cô Tô Lam Thị áo trắng sạch sẽ, sửng sống chớp mắt mấy cái, mở miệng ha ha, dụi dụi chân. Mặt không đổi sắc, tim không thình thình mà ngồi xuống bên cạnh Lam Vong Cơ, đối diện Lam Khải Nhân. Y ngẩng đầu, dũng cảm nhìn trực diện thúc phụ của Lam Vong Cơ. Ánh mắt Lam Khải Nhân nóng xèo xèo.
Lam Khải Nhân: “…….”
Ngụy Vô Tiện: “…….”
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, liếc Kim Quang Dao đang bưng nụ cười tiêu chuẩn bên trái, lại nhìn Lam Vong Cơ bên phải, lén lén lút lút dịch người chút xíu xiu về bên phải, cam chịu mà mở miệng: “Thực xin lỗi lão… tiên sinh…”
Lam Khải Nhân: “….Lỗi thế nào?”
Ông vốn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện cùng lắm là chạy nhảy, lăn lộn ở đâu đó thôi…
Ngụy Vô Tiện tự hào nói: “Chạy nhanh!”
Lam Khải Nhân xiết chặt hai tay. Tuy là thái độ không tính là thành thật, nhưng so với lúc trước, chỉ mới cái lỗi chạy nhanh này thôi đã tốt hơn nhiều rồi.
Ngụy Vô Tiện bổ sung: “Sát sinh….”
Lam Khải Nhân biến sắc.
Ngụy Vô Tiện bổ sung tiếp: “Chưa thành! Chưa thành! Bị chất nhi của ngài ngăn cản đúng lúc.”
Lam Khải Nhân: “……”
Lam Vong Cơ: “……”
Lam Khải Nhân dường như nhớ tới cái gì: “Nói tới Lam Vong Cơ, con vừa rồi mới….” Ông ta muốn nói chuyện Lam Vong Cơ mới vừa nói dối.
Không chờ ông nói xong, Lam Vong Cơ đã cúi đầu nhận lỗi, chủ động lĩnh phạt.
Ngụy Vô Tiện: “?”
Y quay đầu nhìn Lam Vong Cơ: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Hi Thần nhìn hai bên, không khỏi đau lòng cho đệ đệ nhà mình. Cái tình cảnh này thực giống như mẹ chồng, nàng dâu cãi vã. Lam Vong Cơ kẹp ở giữa, rơi vào thế khó xử. Trong lòng nghiêng về hướng Ngụy Vô Tiện, lại không thể cãi lại gia quy và thúc phụ. Thật quá khó mà! Lam Hi Thần nghĩ ngợi một hồi, than nhẹ: “Ai…..”
Kim Quang Dao: “……..”
Tình hình Lam Thị bây giờ…. có hơi phức tạp a… trình độ náo nhiệt có thể nói là gần bằng mấy lần vợ bé của Kim Quang Thiện dẫn con lên Kim Lân Đài nhận chồng.
50.
Nguyên bản mấy người ngồi trong phòng luận đạo, khoan thai nhàn nhã. Bằng vào trình độ bảo thủ của Lam Khải Nhân, thêm vào cái miệng rất biết ăn nói của Kim Quang Dao và tính cách bình ổn, nhã nhặn của Lam Hi Thần, ba người này có thể nói tới lúc Lam Thị cấm đi lại ban đêm. Sau đó, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện từng người đến. Lam Khải Nhân đột nhiên cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác mệt mỏi, rã rời.
Ngụy Vô Tiện còn chưa khai tội xong, đang nói giữa chừng liền bất thình lình hắt xì hơi một cái, hai cái, ba cái, lại thêm cái nữa.
Lam Khải Nhân nhíu mày. Điều kiện tiên quyết đầu tiên của người tu hành bọn họ chính là cường thân kiện thể. Ngụy Vô Tiện có quậy phá cũng chỉ là ồn ào, nghịch ngợm một chút. Từ lúc y còn học trong trường đã rõ ràng là tư chất thông minh, trụ cột cũng khá là vững chắc. Sao bây giờ lại xảy ra sự cố?
Thắc mắc thì thắc mắc. Nhưng bây giờ rốt cuộc là bị bệnh, bị phong hàn, lại vì nguyên nhân đặc biệt mà không thể không tá túc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ làm khách. Phạt nặng cũng không tiện nói năng với tiểu Giang tông chủ. Ông ta suy tư một phen mới nói: “Vong Cơ, con trước tiên đưa Ngụy Anh trở về đi.”
Ngụy Vô Tiện làm như không sao cả, hắt xì hơi thêm mấy cái nữa: “A? Không phạt? Lam lão già… Khụ! Lam lão tiên sinh, ngài khi nào hiền lành như vậy?”
Lam Khải Nhân: “……”
Ông ta không giờ, không điếc, cũng không mù. Ngụy Vô Tiện nói cái gì đó, ông ta nghe rõ mồn một.
Lam Khải Nhân hỏi: “…..Ngươi muốn chép gia quy mấy lần?”
Ngụy Vô Tiện vội vàng vẫy tay: “Đừng nha! Đừng nha! Ngài cũng… đừng lừa ta nha. Ta cũng không phải người của Lam Thị, càng không phải là con cháu thế gia tới học. Là khách! Đúng! Ta là khách! Ngài không có lý do gì phạt ta chép cái bộ gia quy chết dẫm kia nha!”
Lam Khải Nhân: “…….”
Không biết vì sao mà Lam Khải Nhân nghe tới đây, ý nghĩ đầu tiên lại là, để Lam Vong Cơ phạt y.
51.
Ngụy Vô Tiện trùm chăn bông, ngồi xếp bằng trên giường, bưng bát canh thuốc đắng nghét do lam Vong Cơ đưa tới. Giọng y khàn khàn, dẩu môi ra vẻ đáng thương hỏi han: “Không uống được không?”
Sắc mặt Lam Vong Cơ so với lúc về phòng đêm qua còn kém hơn, làm như không thấy Ngụy Vô Tiện làm nũng, lắc đầu nói: “Không được.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt nhìn nước canh thuốc đen ngòm, cảm thán cái nhà bếp Lam Thị này quả nhiên là số một. Không cần biết là cái nguyên vật liệu gì cũng có thể nấu thành đắng ngắt. Mà đồ đã đắng rồi còn có thể nấu thành cho đắng hơn. Không giống sư tỷ y. Trước đây y cũng có mấy lần bị bệnh. Giang Yếm Ly chỉ là bỏ thêm mấy vị thuốc vào, làm thành đồ ăn thuốc. Y cầm ăn mấy chén, đổ mồ hôi đầm đìa một lần, bệnh đã liền khỏi….
Lam Vong Cơ ngồi trước án thư, bày giấy trước mặt. Gia quy không cần mở. Giáo điều bên trong đã khắc sâu vào lòng. Hắn đang định chép tay, thấy Ngụy Vô Tiện cầm bát, vẫn như trước một miếng cũng chưa ăn, mới đứng dậy đi qua.
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, thấy Lam Vong Cơ đi lại. Cái tư thế kia chính là thấy y không uống thuốc liền nhất định không buông tha. Y bĩu môi, ngửa đầu, cầm cái bát, lầm bầm: “Đắng quá đi….”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Lam Trạm, tai ngươi sao đỏ vậy?”
Lam Vong Cơ: “…….”
Ngụy Vô Tiện chớp mắt mấy cái, giơ tay túm tay áo hắn bắt đầu nhõng nhẽo: “Mặc kệ lúc trước thề nào… thuốc này bé không uống được không nhaaa?”
Giọng y lúc trước trong trẻo đầy sức sống, bây giờ lại khàn khàn, mềm mại thêm mấy phần. Âm cuối kéo dài nhấn nhá, giống như cái lông chim xinh đẹp, dụ dỗ, nhẹ nhàng lướt qua một cái. Lam Vong Cơ quay mặt đi… không nhìn y nữa.
Ngụy Vô Tiện dịch dịch mông, ghé người lại gần: “Lam Trạm?”
Bước chân Lam Vong Cơ hỗn loạn: “Ta, ta đi mua đường cho ngươi ăn.” Nói xong hắn vội vàng bỏ chạy.
Ngày hôm đó, môn sinh Lam Thị chỉ cảm thấy một cái bóng trắng lướt qua một cái. Tập trung nhìn. Chính là Lam Nhị công tử xưa nay ổn trọng, kiềm chế đi nhanh ngang qua…. Nói là đi, nhưng bằng pháp lực bí hiểm của hắn, tốc độ không phân cao thấp với tốc độ bay của đệ tử cùng lứa. Nhưng mà ít ra hắn còn nhớ rõ quy củ, còn chưa triệu Tị Trần ra trong sơn môn, ngự kiếm rời đi.
Đệ tử tuần tra yên lặng ghi vào sổ phạt: Lam Vong Cơ, đi nhanh.