Chương 50: Phiên Ngoại 14
Lúc Ngụy Vô Tiện đuổi theo Lam Vong Cơ về Tĩnh Thất là đã gần giờ Hợi. Ban đêm trên núi Cô Tô không giống với Vân Mộng. Bầu trời dường như càng gần người hơn. Một mảnh đen kịt, nhưng không phải hỗn độn, mà là trong veo, tỏa sáng, vô vàn vì sao nho nhỏ điểm xuyết trên màn trời này…
Vừa đi dạo vừa ôn lại chuyện xưa vốn là cách rất tốt để kéo gần mối quan hệ. Ngụy Vô Tiện chỉ lên trời, ra vẻ thương cảm nói: “Lam Trạm ngươi nhìn xem.”
Lam Vong Cơ nhìn theo tay y… cái gì cũng nhìn không ra.
Ngụy Vô Tiện nói tiếp: “Ngươi xem trời đêm nay. Rồi lại nhìn một cái đầu tường bên kia. Có giống cảnh tượng chúng ta lần đầu gặp mặt không?”
Lam Vong Cơ: “…………”
Hắn lắc đầu, sắc mặt càng kém: “Không giống.”
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: “Ta thấy giống lắm mà.”
Lam Vong Cơ nói: “Đây là bờ tường phía đông.”
Ngụy Vô Tiện: “Hả?” Một câu không đầu không đuôi này của hắn làm cho Ngụy Vô Tiện có chút lờ mờ.
Lam Vong Cơ: “Ngươi trèo tường phía tây.”
Ngụy Vô Tiện: “…….”
Y che miệng xấu hổ ho nhẹ một cái, nói tiếp: “Ngươi còn nhớ rõ lúc đó ngươi và ta làm cái gì sao? Khụ… già rồi trí nhớ không được tốt lắm. Thế nhưng quan hệ ta và ngươi tốt như vậy, chắc là uống rượu tán gẫu vài câu?”
Lam Vong Cơ: “……”
Lam Vong Cơ nói: “Ngươi vì uống rượu mà đánh một trận với ta, còn phạm mấy điều gia quy.”
Ngụy Vô Tiện: “…..”
Hai người đứng đối diện nhau. Từ xa xa truyền tới tiếng chuông ngân nga. Ánh nến trên núi dần dần tắt ngấm. Giờ Hợi đã tới. Ban đêm cấm đi lại.
Ngụy Vô Tiện ủ rũ nói: “Mau mau đi ngủ đi. Đừng phạm gia quy.”
Y lần đầu cảm thấy nói chuyện với Lam Vong Cơ nhọc người như vậy.
41.
Trong bóng đêm, Ngụy Vô Tiện mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Hai con mắt sáng ngời, trong veo, long lanh hữu thần.
Ngủ không được….
Y bấm tay tính. Bây giờ còn chưa tới giờ Tý. Ngày xưa y ít nhất phải tới giờ Sửu mới khó khăn lắm cảm thấy hơi buồn ngủ. Hôm nay đã ngủ suốt cả ngày từ lúc mới hừng sáng mới tận gần hoàng hôn. Ngủ mãi tới mềm chân. Ngay cả chính y cũng phải bội phục bản thân. Nếu đem ra so sánh, Ngụy Vô Tiện cảm thấy y có thể ngủ còn hơn cả heo.
Y nghiêng đầu cẩn thận nhìn Lam Vong Cơ bên cạnh. Khuôn mặt như bạch ngọc được cẩn thận, tỉ mỉ điêu khắc mà thành, an tĩnh, mắt nhắm hờ. Bề ngoài không chút nào thay đổi nhưng so với lúc tỉnh dịu dàng hơn nhiều lắm. Ngụy Vô Tiện giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, lại quơ quơ tiếp, xác nhận người này quả thật là ngủ say rồi, mới rụt về đằng sau, bọc một lớp chăn dày trên người, tự bày trò giải trí trên cái giường to đùng của Lam Vong Cơ… lăn qua lộn lại.
Ngủ không được còn phải cố mà ngủ, hậu quả khó chịu vô cùng. Ngụy Vô Tiện lăn một hồi, cảm thấy không đủ. Mí mắt chua xót, trong đầu choáng váng. Y mờ mịt bò dậy, rón rén bò qua người Lam Vong Cơ, bò xuống đất, muốn đi ra ngoài trèo cây, bơi lội, mò cá cái gì đó… tóm lại là y muốn đi chơi.
Cái chân vừa mới vươn ra. Mũi chân còn chưa chạm đất, đã nghe tiếng Lam Vong Cơ vang lên đằng sau: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện nổi da gà, lông tơ dựng ngược, nhảy dựng một cái, sắp té sấp mặt tới nơi, lại bị Lam Vong Cơ chặn ngang đỡ lấy. Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi. Cái eo vắt ngang cánh tay Lam Vong Cơ, lảo đa lảo đảo. Y cảm thán: “Hàm Quang Quân, một tiếng này của ngài suyết nữa làm ta đi đong.”
Lam Vong Cơ: “…..”
42.
Từ lúc Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm hắn, Lam Vong Cơ đã tỉnh.
Người tu tiên ngũ quan nhạy bén. Ngụy Vô Tiện bất tri bất giác nhìn hắn hồi lâu, nhìn tới cả người hắn cứng đờ, hai bàn tay hai bên xiết thành nắm đấm, chảy mồ hôi lấm tấm. Lúc đó Ngụy Vô Tiện mới nhoáng một cái quay người, dịch về bên y lăn lộn.
Lam Vong Cơ mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó người này lại bò qua người hắn, dường như là muốn đi ra ngoài, làm cho Lam Vong Cơ không thể không nghẹn một hơi thở ra này ngược vào. Lam Vong Cơ sợ Ngụy Vô Tiện trộm bỏ chạy, vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao vậy?”
Ai ngờ một tiếng này dọa Ngụy Vô Tiện nhảy dựng, lảo đảo suýt té. Còn tốt hắn phản ứng mau lẹ, một lần nữa tiếp được người.
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng trên mép giường, uống hết hai ấm nước mới hõan thần. Y nói: “Ta ngủ không được, định ra ngoài đi dạo mà thôi. Lam Trạm ngươi không đến mức cái này cũng muốn quản đi.”
Lam Vong Cơ: “….”
Hắn nghẹn hồi lâu mới ra được một câu: “….Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đêm khuya đi lại.”
Ngụy Vô Tiện: “…..”
Y đang muốn châm chọc ông cụ non này không thú vị chút nào. Lam Vong Cơ lại đỡ y nằm xuống, dịch chăn cho y, bản thân hắn ngồi bên người nói: “Ngủ đi, ta cùng ngươi.”
Ngụy Vô Tiện: “……”
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, làm sao ngủ?
Y vì tránh tầm mắt của Lam Vong Cơ, chỉ có thể nhắm mắt. Một chớp mắt qua đi, Ngụy Vô Tiện ngủ luôn rồi.
Không qua chốc lát, tiếng thở trầm thấp đều đều truyền ra.
Lam Vong Cơ: “……”
…Không phải mới nói ngủ không được sao?
…….
Editor: Xin lỗi, editor mấy tuần nay công việc hơi nhiều, cộng thêm viết cả ná bài meta cho fandom nước ngoài, nên giờ mới quay lại edit tiếp. Truyện này còn 2 chương nữa là xong.