Chương 49: Phiên Ngoại 13
Bên trong Hàn Thất yên lặng như tờ.
Giờ phút này Lam Vong Cơ mới nhớ ra bản thân phạm cái chuyện tốt gì, cả người cứng đờ tại chỗ, trên mặt bất động thanh sắc, sóng yên biển lặng. Nhưng mà hai tai giấu bên trong tóc mai đã sớm đỏ chót rồi.
Hai người Lam Hi Thần và Kim Quang Dao nguyên bản còn đang cười mỉm, bày mưu nghĩ kế tác hợp, muốn đạt được kết quả ở trong bất động thanh sắc mà bắt Ngụy Vô Tiện tới tay. Một thoáng gật đầu kia của Lam Vong Cơ là cái bọn họ không ngờ, trong nháy mắt hai nụ cười căng cứng, đóng băng trên mặt, trong lòng bắt đầu nghiền ngẫm làm sao cứu cháy đây.
Môn sinh Giang Trừng phái tới kia đang chuẩn bị rời đi, lúc này nghe câu này xong, không tiếp tục đi nữa, mà tìm một cái góc, chuẩn bị đợi cho một màn này hoàn toàn chấm dứt mới trở về bẩm báo cho Giang Trừng. Nếu lúc này mà xảy ra cái khúc mắc gì, hoặc là có cái chuyện gì xảy ra giữa Ngụy Vô Tiện và Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn cũng sẽ ăn không ít mắng đâu.
Trong lòng bốn người ngổn ngang đủ ý nghĩ, tư tưởng khác nhau, lại trăm sông đổ về một biển, đồng thời nhìn phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện là trung tâm gió báo đã sớm trợn mắt há hốc mồm, ngậm lại không được.
Lam Hi Thần thở dài. Chuyện này không tầm thường. Y nhớ rõ vị Ngụy công tử này năm đó học ở trường đã cả ngày lăn lộn trong Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm nữ tu, còn nhọc Lam Vong Cơ bắt người đúng lúc. Nếu không nữ tu của Lam Thị khó giữ được rồi…. Khụ, nói xa đề. Y nghĩ nếu sự tình đã tới tình trạng này rồi. Ngụy Vô Tiện đã phát hiện manh mối rồi. Vậy không bằng dứt khoát đập vò, đục cửa, nói cho rõ chuyện này, cũng đỡ cho đệ đệ y nhớ mãi không quên, không được an bình.
Y đang muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã giành trước một bước, run rẩy giọng nói: “Lam, Lam Trạm…..”
Lam Vong Cơ căng thẳng, hồi hộp nhìn y.
Ngụy Vô Tiện nói: “Thì ra… ngươi muốn chơi với ta như vậy sao?”
Lam Vong Cơ: “……..”
38.
Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện phát hiện chuyện này có chỗ không hợp là đêm đầu tiên rơi xuống người Lam Vong Cơ.
Đối thủ một mất một còn ngày xưa trong lúc ngủ say bị Ngụy Vô Tiện “coi như là kẻ thù đi” nện cho một cú, đã không tức giận, ngược lại còn dốc lòng săn sóc, thay y sắp xếp chỗ ăn chỗ ở. Thậm chí nửa đêm y ngủ say như chết cũng không ngầm hạ sát thủ….
Cho dù Ngụy Vô Tiện là thằng ngốc cũng có thể đoán ra quan hệ giữa y và Lam Vong Cơ cũng không đơn giản là kẻ địch. Bởi vậy, y ở bên cạnh Lam Vong Cơ có chút không được tự nhiên. Mới vừa rồi là bất đắc dĩ mới tùy tiện bịa một cái lý do muốn đi ké kiếm môn sinh về nhà. Ai ngờ đâu Trạch Vu Quân nói một câu đã bị đánh ngược trở về…
Y lờ đi quả tim đập nhanh hơn ngày thường trong lồng ngực, lại nhớ tới năm đó Lam Vong Cơ nghiêm mặt ngồi trong Tàng Thư Các nhìn một đám huynh đệ bọn họ đi bắt thỏ. Ngụy Vô Tiện bỗng dưng bừng tỉnh. Lam Vong Cơ đây là… cô đơn sao….
Chậc chậc chậc. Từ nhỏ bị hơn ba ngàn gia quy trói buộc. Kỳ thật nội tâm cũng theo một đám hồ bằng cẩu hữu bọn họ muốn ra ngoài quậy một trận tưng bừng… Quá là đáng thương.
Bởi vậy, Ngụy Vô Tiện liền trấn định tâm tư Lam Vong Cơ, cũng cố ý lơ đi một chút gì gì đó không thể nói. Y vỗ bả vai Lam Vong Cơ, làm như hai người anh em, bạn tốt, hỏi một câu: “Thì ra ngươi muốn chơi với chúng ta thế sao?”
Sau đó y liền nhận được ánh mắt như nhìn thằng ngốc đến từ bốn người còn lại trong phòng.
Cái loại cảm giác cả thế giới đã biết chỉ có mình mình không biết có chút khủng bố. Y theo bản năng quay đầu nhìn Lam Vong Cơ. Thế nhưng lại thấy Lam Vong Cơ đã sớm quay người đi, bả vai run rẩy, mắt nhìn xuống, hai bàn tay siết chặt tới sắp bầm thành màu xanh tím ló ra từ trong vạt áo dài.
Ngụy Vô Tiện: “……..”
39.
Cái thứ Ngụy Vô Tiện chịu không nổi nhất là thấy Lam Vong Cơ nổi giận, thế là y vội vàng sáp lại, lép bép: “Ôi chao! Làm sao vậy, Lam Trạm? Lam Trạm? Lam Vong Cơ? Hàm Quang Quân? Hàm Quang Quân ngươi nhìn ta!”
Lam Vong Cơ không để ý tới y, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng tính toán. Giờ Hợi đã sắp buông xuống. Hắn hành lễ từ biệt huynh trưởng, Liễm Phương Tôn, và gã môn sinh kia, nhấc chân bỏ đi rồi.
Ngụy Vô Tiện ồn ào đằng sau: “Ôi chao ơi! Hàm Quang Quân! Lam Trạm! Trạch Vu Quân, Liễm Phương Tôn, á… còn có vị này….”
Môn sinh kia: “……..”
Môn sinh kia nói: “Ngụy công tử đi trước đi. Đừng quan tâm ta.”
Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu: “Được được được. Ta đây đi trước cáo lui… Lam Trạm ngươi chờ, chờ ta!”
Lam Hi Thần: “………..”
Kim Quang Dao: “…………..”
Môn sinh kia: “…………….”
….Sớm biết như vậy, hà tất còn làm?
Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng là Lam Hi Thần làm chủ nhà đánh vỡ sự yên lặng này, nói với môn sinh: “Vất vả cho ngài. Lúc này sắc trời đã muộn. Không bằng ngày mai lại quay về. Ta lệnh cho môn sinh an bài chỗ ở cho ngài.”
Môn sinh xua tay: “Không cần. Tông chủ quan tâm việc này. Ta phải sớm về bẩm báo lại mới được….” Còn phải lo lắng, nghĩ ngợi xem nên thành thật nói Vân Mộng Ngụy công tử ta khó giữ được rồi, hay là tạm thời thay Ngụy Vô Tiện giấu cái chuyện này đi, chờ sự tình lộ ra thì giả ngu….
Kim Quang Dao nhìn rõ tâm tư môn sinh, đề nghị: “Nói mờ mịt một chút. Giang tông chủ sẽ không nghe ra.”
Môn sinh nhìn hắn.
Kim Quang Dao cười nói: “Đến lúc đó Giang tông chủ cũng không trách lên đầu ngươi được. Chỉ có thể oán hắn… tự nghe không hiểu.”
Môn sinh bừng tỉnh, lại nhìn Kim Quang Dao. Trong mắt tràn ngập cảm giác “hận gặp nhau quá trễ.”
Lam Hi Thần: “……..”