Chương 44: Phiên Ngoại 8
Chúng môn sinh Liên Hoa Ổ hôm nay phát hiện Giang tiểu tông chủ có chút không đúng…
Sắc mặt đen thui… mà còn vô cùng lo lắng.
Chỉ thấy Giang Trừng chắp tay sau mông đi từ thao trường tới thư phòng, rồi lại từ thư phòng tới thao trường, nhìn nhìn bọn họ, rồi lại không biết sao đi tới chỗ phòng Ngụy công tử nhà bọn họ. Vẻ mặt như mất sổ gạo. Rồi lại nhìn sang hướng Cô Tô. Vừa nhìn vừa nghiên răng, nghiến lợi.
Nửa ngày trôi qua. Lúc Giang tiểu tông chủ lại lần nữa nhìn hướng Cô Tô thì lại như hôm qua, một đốm đen xuất hiện trên đường chân trời, chậm rãi trôi lại gần. Ánh mắt Giang Trừng dừng lại, nhìn chằm chằm cái đốm đen này, bất động.
Chúng môn sinh tò mò, cùng lúc ngẩng đầu nhìn chằm chằm đốm đen. Trong giây lát, cái đốm đó trôi lại gần chút nữa. Chúng môn sinh chớp chớp mắt. Hai người một trắng, một đen ngự kiếm mà đến. Người áo đen chính là Ngụy công tử nhà bọn họ. Còn vị áo trắng kia thì là Hàm Quang Quân…
Cảnh tượng này không hiểu sao nhìn quen lắm nha….
Người hôm qua cũng ở đây nhớ lại. Hôm qua Ngụy công tử nhà bọn họ dường như cũng về nhà với Hàm Quang Quân như vậy. Chỗ khác chính là hôm nay Ngụy công từ hình như là bớt phóng túng hơn được chút, không chơi tới mức rách áo…
Nghĩ tới đây, chúng môn sinh nhất thời sửng sốt.
Không đúng a… Chơi cái kiểu gì tới rách áo?
Làm cái gì mà có thể xé áo rách luôn?!!
Trí tưởng tượng của chúng môn sinh quay mòng….
Ngụy công tử nhà bọn họ hôm qua mặc giáo phục Lam Thị quay về. Cái này nói rõ bên bị hại là Ngụy Vô Tiện nha…
Hàm Quang Quân… làm… Ngụy công tử nhà bọn họ….
Chúng môn sinh phát hiện bọn họ dường như vừa phát giác ra chuyện gì đó rất nguy hiểm.
23.
Lúc Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đáp xuống, đón nhận được vô vàn ánh mắt từ mọi người. Hắn vốn định xem nhẹ như thường lệ, nhưng hôm nay ánh mắt chúng môn sinh… Liên Hoa Ổ này… lẫn vào một chút kỳ quái.
Hắn đảo mắt một vòng. Chúng môn sinh tuy là tò mò, nhưng ngại với khí tràng của Hàm Quang Quân. Từng người một buông mắt nhìn trời, nhìn đất, nhìn trái, nhìn phải. Không một người nào dám thẳng mắt nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện nhảy xuống khỏi Tị Trần. Hai mắt y tuần tra một vòng rồi mới dừng trên người sư đệ, cười thiếu đạo đức vô cùng. Y hai, ba bước chạy tới, vỗ vai hắn nói: “Sư đệ! Một đêm không gặp! Có nhớ ta không?”
Giang tông chủ đêm qua chính mắt thấy Ngụy Vô Tiện biến mất trước mặt mình mà bị kích thích thật lớn: “…………………….”
Ngụy Vô Tiện thấy mặt Giang Trừng khó coi, cười càng nham nhở hơn: “Ta nói với ngươi nha Giang Trừng. Sư huynh ngươi, ta đây tuy rằng thích ba xạo, nhưng thường thường vẫn sẽ nói thật. Ngươi nhìn xem, ai kêu ngươi không ta, bây giờ….”
Giang Trừng nhịn không nổi nữa: “….Cút!”
Lam Vong Cơ đứng một bên nhìn. Hai cánh môi như cánh hoa mím chặt, trắng bệch. Hắn thấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện ầm ĩ nói đủ rồi, mới nói: “Ngụy Anh, ta về trước.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Được được, Lam Trạm ngươi về đi….”
Lam Vong Cơ gật gật đầu. Lúc y nói, hắn đã bước lên Tị Trần, chậm rãi bay lên không.
Ngụy Vô Tiện nói hết câu còn lại: “Không chừng đêm nay ta lại tìm đến chỗ ngươi nữa.”
Lam Vong Cơ đang đứng trên kiếm lảo đảo một cái. Hàm Quang Quân trước giờ luôn trầm ổn thiếu chút nữa ngã từ trên kiếm xuống đất.
24.
Đêm đến, thao trường Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng giữa thao trường, nhìn Giang tông chủ bên cạnh: “Giang Trừng, ngươi có cảm thấy là ngươi như vậy có hơi quá đáng không?”
Giang Trừng nghiêm túc trả lời: “Không cảm thấy.”
Ngụy Vô Tiện nhìn trái, nhìn phải: “Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, Giang tông chủ. Ngươi hôm nay làm xong tông vụ chưa?”
Giang Trừng đứng mệt rồi, dậm chân một cái, ngồi xổm người xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện: “Hôm nay, ta ở đây đợi với ngươi.”
Môn sinh chung quanh gật đầu, cùng nói: “Ngụy công tử, ngài nghe lời đi (*).”
Ngụy Vô Tiện: “……”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Không, không phải… chuyện bé tí thôi sao. Cái gì kêu nghe lời (*)?”
(Chỗ này tác giả dùng chữ tòng 从. Là chữ tòng trong “Tại giá tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.” Nói chung, rất chi là ý vị sâu xa.)
Môn sinh kia nói tiếp: “Là nghe lời đi. Dù sao ngài hiện tại cũng không động được.”
Ngụy Vô Tiện: “………”
Quả thật là thế…
Qua bữa tối, Giang Trừng liền dẫn một chúng môn sinh rượt y nhảy nhót khắp cái Liên Hoa Ổ. Y địch không lại đại quân, cuối cùng đành phải mặc cho thằng lõi con kia trói gô, lôi tới thao trường, trói thừng vào cọc gỗ bốn phía. Y bị trói chặt giữa thao trường, không động đậy được. Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang bị trói như vậy, cười lạnh vài tiếng, hài lòng nói: “Hôm nay, ta muốn xem ngươi làm sao rơi sang bên kia được.”