Chương 22
Giang Yếm Ly ở trên đài xem săn, chính là từ Kim Phu Nhân dẫn đi.
Năm đó, Kim phu nhân là bạn thân khuê mật của Ngu phu nhân, còn có ánh mắt sắc bén. Từ rất sớm đã nhìn trúng Giang Yếm Ly thành con dâu. Bất đắc dĩ, đứa con của bà không biết cố gắng, đang yên đang lành chọc cho người ta tức bỏ đi. Hiện giờ lại bưng cái mặt mỏng đi cầu người ta. Rồi chính hắn ăn nói vụng về, bộ dáng kia thực là tức quá đi. Chỉ có thể từ bà cái kẻ làm mẹ này ra tay định cái kết cục. Vừa thấy Giang Yếm Ly liền muốn nhắc đến con trai ngoan của bà, nhất định phải làm phiền đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.
Ấn tượng của Giang Yếm Ly với vị bá mẫu này cũng không tệ lắm. Chỉ là sự tình lúc trước với Kim Tử Hiên thật quá mức, mà Kim phu nhân lại lôi kéo nàng không ngừng nhắc tới người này. Trong lòng có chút xấu hổ, nhưng nàng tính tình nhu nhược, cũng chưa nói cái gì, cụp mi rũ mắt thành thành thật thật ngồi bên cạnh Kim phu nhân nghe bà lải nhải.
Chưa qua bao lâu đã nghe một trận xôn xao phía dưới. Kỵ trận các nhà đã sớm bắt đầu vào bàn. Nàng suy đoán có lẽ là đến phiên bọn đệ đệ nhà mình vào đi. Trên mắt thấy có chút thần thái, quay đầu nói với Kim phu nhân vài câu, cầm hai đóa hoa, đứng dậy đi đến bên cạnh đài xem săn.
Hiện nay là đến phiên Cô Tô lam Thị vào bàn. Một mảnh thuần trắng sáng mắt. Nàng vốn vẫn chưa để ý. Sau đó hẳn là Thanh Hà Nhiếp Thị, kế tiếp là Vân Mộng Giang Thị. Nhưng một mảnh tuyết trắng kia lại lẩn vào một điểm đen cực kỳ bắt mắt. Nàng híp mắt nhìn kỹ. Đúng là Ngụy Vô Tiện.
Lúc đó Ngụy Vô Tiện đang ở bên cạnh Lam Vong Cơ, một bên cảm khái mị lực của mình không có chỗ xài, một bên vừa cam chịu phải ăn nện.
Lam Vong Cơ một thân băng sương, giống như bọc một tầng hàn khí. Chỉ nhìn đã làm cho người ta cảm thấy không dễ ở chung. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại phong thần tuấn lãng. Tuy nói gần đây truyền ra lời đồn đoạn tụ hư hư thực thực…. Cũng không tính là lời đồn… Cho nên vẫn là mưa đào hoa không ngừng. Từng đóa, từng đóa nghênh diện đánh xuống. Y xoay ngang người, chắn đi Lam Vong Cơ, cũng không tiếp đóa hoa nào, chỉ cười vẫy tay về hướng thảy hoa.
Thần sắc Giang Yếm Ly cứng đờ, nhớ tới lời đồn hứng khởi gần đây trên Kim Lân Đài. Còn có biểu hiện của đệ đệ nhà mình mấy ngày trước ở Liên Hoa Ổ, vừa nghĩ vừa vê vẩn một đóa hoa tím nhạt, cất tiếng kêu lên: “A Tiện!”
Ngụy Vô Tiện ở bên kia ngẩng đầu. Nàng liền dùng sức ném. Đóa hoa nhỏ màu tím du du dương dương, được y đưa tay tiếp lấy. Y giương gương mặt về phía Giang Yếm Ly, cười mỉm, đeo hoa lên ngực, vừa cười vừa hô: “Cảm ơn sư tỷ!”
Giang Yếm Ly ở xa xa nhìn thấy sắc mặt vị Lam công tử kia dường như không tốt, gật đầu mỉm cười, an tâm chờ một cái đệ đệ khác của nàng vào bàn.
70.
Sau khi Ngụy Vô Tiện tiếp hoa liền nghiêm túc đeo đóa hoa kia trước ngực. Y đã tới gần sườn đài xem săn. Nhóm nữ tu thấy y tiếp hoa, tuy là hoa từ người nhà Giang Yếm Ly, nhưng nếu tiếp liền tỏ vẻ các nàng còn có cơ hội. Mưa hoa đầy trời càng thêm mãnh liệt. Từng đóa từng đóa nối gót nhau rót xuống.
Y nhíu nhíu mi, lại tới gần Lam Vong Cơ một chút, chắn một mảng lớn cho Lam Vong Cơ. Y quay đầu lại, thấy sắc mặt người này dường như không phải rất tốt. Mắt hắn nhìn thẳng, hàn khí quanh thân càng sâu.
Trong lòng y có nghi, hỏi: “Lam Trạm, ngươi giận à?”
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ vẫn chưa nói gì. Một hồi nữa mới chậm rãi lên tiếng: “Vẫn chưa, chỉ là…”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Lam Vong Cơ ghé mắt, ánh mắt sâu kín nhìn y, lại nhìn chằm chằm mưa hoa đầy trời, hoàn toàn không đáp.
Nói một nửa không bằng đừng nói. Ngụy Vô Tiện ngứa ở trong lòng, kêu: “Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện: “Lam nhị công tử?”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện: “Hàm Quang Quân?”
Lam Vong Cơ: “….”
Lam Hi Thần nhìn ra tâm tư vi diệu của đệ đệ nhà mình, lại thấy hắn khó chịu như vậy, buồn cười nói: “Ngụy công tử không cần chắn cho hắn.”
Ngụy Vô Tiện không rõ nguyên do: “Chắn cái gì?”
Lam Hi Thần chỉ lên trời: “Vong Cơ ứng phó được. Không cần chắn cho hắn.”
Vành hai Lam Vong Cơ ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “….Huynh trưởng!”
Trong lòng Ngụy Vô Tiện cả kinh, kêu lên: “….Lam Trạm!”
Tiếng kêu này của y có hơi to, làm cho nhiều người sôi nổi ghé mắt về hướng Lam Thị Song Bích.
Vô Tiện nói: “Lam Trạm ngươi muốn tiếp hoa?!” Dứt lời lại ngẩng đầu, muốn nhìn một chút rốt cuộc là nữ tu nhà ai được Lam Vong Cơ ưu ái.
Lam Vong Cơ: “……”
Lam Hi Thần: “….”
Mắt thấy đệ đệ nhà mình sắp gặp họa rồi, Lam Hi Thần vội vàng giải thích: “Vong Cơ không có ý này. Ngụy công tử chớ có hiểu lầm!”
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lại nói: “Lam Trạm, ngươi không tiếp hoa?”
Mới rồi Lam Vong Cơ cũng bị câu hỏi kia của y dọa sợ quá mức, vội đáp: “Không tiếp.”
Ngụy Vô Tiện lại gật gật đầu, hỏi: “Ta đây vứt hoa cho ngươi. Ngươi tiếp không?” Dứt lời cũng không đợi người kia trả lời, lật ống tay áo, đưa ra một đóa hoa, vứt về phía Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ thuận tay tiếp được.
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, vỗ tay: “Hàm Quang Quân thật là lợi hại.”
Lam Vong Cơ: “…..”
Nụ cười của Lam Hi Thần cương trên mặt. Y yên lặng nghiêng đầu, không muốn xem hai người này tương tác.
71.
Lần kỵ trận vào bàn này là Cô Tô Lam Thị đi đầu. Sau đó là Vân Mộng Giang Thị, Thanh Hà Nhiếp Thị. Cuối cùng mới là Lan Lăng Kim Thị.
Mỗi nhà đều có chút đệ tử xuất sắc. Mỗi cái kỵ trận cũng đưa tới không ít nữ tu vứt hoa. Nhưng cũng chưa có rầm rộ như Cô Tô bên này. Công tử đứng hàng đệ nhất, đệ nhị, đệ tứ của thế gia đồng thời ra trận. Hai người còn lại cũng xác thực là không cách nào so bằng.
Vào bàn xong, Ngụy Vô Tiện đứng yên, thấy Giang Trừng ở bên kia tiếp hoa của Giang Yếm Ly. Sau đó lại xuất hiện Kim Tử Hiên hoa hòe lộng lẫy.
Ngụy Vô Tiện: “……”
Tâm tình tốt mới vừa rồi do trêu chọc Lam Vong Cơ trong nháy mắt đã tiêu mất phân nửa.
Y chỉ vào Kim Tử Hiên, hỏi: “Lam Trạm, ngươi nhìn hắn như vậy, có thiếu ăn đập không?”
Lam Vong Cơ: “……”
Hắn biết đến ân oán giữa huynh đệ Giang Gia và Kim Tử Hiên, đáp không cũng không được, đáp có cũng không được. Trong lòng có chút khó khăn.
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Cả ngươi cũng cam chịu, Kim Tử Hiên kia thật sự đáng giận tới cực điểm.”
Lam Vong Cơ: “…..” Hắn khi nào… cam chịu?
Không chờ hắn hỏi lại, Giang Trừng bên kia cũng đứng yên. Ngụy Vô Tiện lén lút lướt qua, trêu ghẹo Giang Trừng: “Ngươi xem Kim Tử Hiên kia, có giống con chim công hoa không?”
Kim Tử Hiên đang đứng giữa sân trổ tài bắn cung. Một mũi tên nhẹ nhàng vào giữa hồng tâm, dẫn ra một mảnh trầm trồ khen ngợi trên đài xem săn. Sắc mặt hắn không đổi, nhưng ánh mắt lại không nhịn đước nhìn ngó về hướng cao nhất trên đài xem săn kia.
Ngụy Vô Tiện: “……”
Giang Trừng: “…….”
Ngụy Vô Tiện nghiến răng nói: “Ta phải tìm lúc đập cho hắn một trận…”
Giang Trừng thân là tông chủ, băn khoăn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng tán đồng chuyện này, nhưng thấy y muốn giở trò quỷ, cũng vội vàng ngăn lại: “Người thành thật cho ta một tí. Ta không có đi với ngươi!”. Truyện Thám Hiểm
Ngụy Vô Tiện lại thành tâm mời lần nữa: “Ngươi rốt cuộc có đi hay không? Bảo đảm không bị người bắt lấy nhược điểm!”
Giang Trừng đen mặt: “….Không đi!”
Ngụy Vô Tiện liếc mắt coi thường: “Ngươi không đi cũng có người đi với ta.”
Giang Trừng có dự cảm không ổn: “Ai? Lam Vong Cơ sao?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Không sai. Chính là Lam Trạm.”
Giang Trừng: “….”
Giang Trừng hỏi: “….Ngươi nhanh như vậy liền đắc thủ rồi?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng mà Lam Trạm nhất định sẽ cùng ta!”
Giang Trừng: “…..”
Hắn đen mặt nhìn Lam Vong Cơ bên kia, dường như là ngộ đạo: “….Ta xem là hắn đắc thủ mới đúng.”
Ngụy Vô Tiện: “….?”
Y nghĩ không rõ ý trong lời của Giang Trừng, cũng không rối rắm, vỗ bả vai hắn dặn dò vài câu, lại xoay người trở về Cô Tô bên kia. Động tác y nhanh nhẹn, không chút nào ướt át, lề mề.
Giang Trừng: “…..” Đột nhiên có một loại cảm giác nữ sinh hướng ngoại (*) quỷ dị….
(*: con gái trong nhà hướng ra người ngoài. Tiện gáy cho lắm là cưới Kỷ về. Kết quả còn chưa rõ đâu đã cong chân chạy qua nhà chồng, nào có lưu luyến nhà mẹ đẻ)