Chương 21
Lại qua một thời gian tới lúc tiến hành Vây Săn ở Bách Phượng Sơn.
Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện sa sâu vào trong chuyện làm thế nào dụ dỗ Lam Vong Cơ. Tuy nói trong chuyện này y coi như là cao thủ, đã từng tán vô số cô nương, tiên tử. Đụng tới Lam Vong Cơ rồi lại không biết xuống tay thế nào đây. Tuy nói trước kia chính y cũng không thiếu tán người này, nhưng mà mục đích bất đồng. Lúc ấy chỉ là trong lòng cảm thấy thú vị, cũng không nghĩ tới cái gì khác…
Ở trong khu vực săn bắn trên Bách Phượng Sơn, các nhà xếp hàng rõ ràng. Trận hình vàng kim chói lóe của Lan Lăng Kim Thị thể hiện đầy đủ… xoa hoa phú quý của gia tộc. Phương trận màu tím của Vân Mộng Giang Thị dưới sự dẫn dắt của Giang Vãn Ngâm thiếu chút tùy ý so với trước kia, nhiều thêm một phần nghiêm túc, sắn bén. Giang Trừng dẫn đầu, uy nghiêm ổn trọng. Trải qua biến cố trong nhà cùng tôi luyện gió lửa, gia chủ trẻ tuổi cũng có chút uy nghi của một tông chủ, chỉ là… ánh mắt nhìn đội hình Cô Tô bên kia mang đầy lửa giận, còn có một chút khinh bỉ, một chút khen thường xen lẫn.
Thanh Hà Nhiếp Thị vẫn như thường, cực kỳ uy mãnh, đứng một nơi toả ra uy áp bức người. Cô Tô Lam Thị bên kia là một mảnh trắng trầm tĩnh, thong dong… Bên trong trà trộn thêm hai cái điểm đen… Ngụy Vô Tiện mặc một thân quần áo đen cùng với Lam Khải Nhân mặt đen nhánh.
Y ở bên kia suy nghĩ tới nhập thần, vẫn chưa để ý ánh mắt người khác nhìn y bên này. Ánh mắt này tràn đầy vẻ nôn nóng hận không thể cho y một côn lên đầu, liên tục giằng co trên người y.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nhớ tới một mớ chuyện ngu xuẩn thời cầu học, chỉ cảm thấy ê răng tới muốn lên men, nóng mặt bừng bừng, hối hận đến muốn quay về lúc đó đánh cho chính mình một trận.
May là Lam Vong Cơ tốt tính a… Lúc trước không một kiếm giải quyết y luôn…
Sắc mặt y biến huyễn khó lường. Không khỏi làm cho người ta khả nghi. Lam Vong Cơ nhìn y hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Ngụy Anh, làm sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu. Sau một lúc lâu nghẹn đến mức khó chịu, y mới thử: “Lam Trạm, ngươi cảm thấy ta thế nào? Ta đây là nói… không chỉ là hiện tại, mà là… trước kia…”
Lam Vong Cơ không rõ nguyên do, vẫn đáp: “…Thực tốt.”
Ngụy Vô Tiện được đáp án, trong lòng đột nhiên buông lỏng, khoa trương vuốt vuốt ngực, phun ra một ngụm trọc khí: “Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi…” Sau một lúc lâu lại nghiêng qua khen: “Thật không hổ là Hàm Quang Quân. Khí lượng này thật sự không ai so sánh được. Ít nhiều cũng nhờ ngài mà Ngụy mỗ còn sống được tới hôm nay!” Mà không phải tuổi xuân chết sớm…
Lời này của y nói không đâu vào đâu. Lam Vong Cơ còn hoang mang khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì Lam Khải Nhân đứng một bên đã nhìn không được: “….Khụ!”
Ngụy Vô Tiện: “…” Thật ra đã quên luôn lão già này…
Lam Vong Cơ: “….”
Hai người lại đoan đoan chính chính nhìn phía trước, không dám châu đầu ghé tai nữa.
67.
Mấy năm mới vây săn một lần, thực sự là một trận tranh đấu. Thành tích săn đêm của các nhà truyền ra không chỉ có đánh bóng tên tuổi, còn có thể hấp dẫn một lượng lớn môn sinh thiên tư cao. Bởi vậy mọi người đều hết sức tranh đoạt, tính toán mở ra làn gió anh hùng trong khu vực săn bắn này.
Nhưng lại luôn có hai người không có chí với chuyện này…
Nhiếp Hoài Tang tất nhiên là khỏi phải nói. Có cái chuyện gì nhất định cũng có hắn góp mặt. Hắn đã sớm chuẩn bị một tay áo kỳ chí quái đàm (*), chỉ chờ vào khu vực săn bắn, thừa dịp yêu thú tiến đến, tình hình chiến đấu hỗn tạp, trốn thoát khỏi giám thị của đại ca, chọn một chỗ yên lặng thành thành thật thật ngồi xổm một đêm.
(*: truyện ma quỷ, kiểu như Liêu Trai Chí Dị. Tang cầm truyện chờ trốn đi chỗ khác ngồi đọc truyện, không thèm vây săn)
Còn người kia chính là Vân Mộng Ngụy công tử tinh thông quỷ đạo thuật pháp, có mấy trăm quỷ binh dưới trướng, đánh đâu thắng đó, không gì không cản nổi, không gì không làm được trong lời đồn.
Cùng một dạng nhị tổ suy sút, vô năng, nhưng hiệu quả hai bên lại hoàn toàn bất đồng. Nhiếp Hoài Tang tuy nói là có hơi ăn chơi trác táng, nhưng tốt xấu gì cũng không ảnh hưởng người khác. Vị bên Vân Mộng lại không như thế. Thân là người Vân Mộng, lại xen vào kỵ trận của Cô Tô, không chỉ có chính mình không tư tiến thủ, lại liên lụy đến người khác… Ở bên người y là Hàm Quang Quân một thân tố bạch, lại cố tình vì sắc đẹp mà lầm sự, canh giữ bên cạnh một tấc không rời.
Giang Trừng nhìn hai người, thấy Ngụy Vô Tiện giống như bị keo dán tới mắc kẹt, rúc ở bên trận doanh của Cô Tô Lam Thị, làm như không thấy mấy lần hắn nhìn qua. Giang Trừng rốt cuộc nhịn không được, kéo dây cương, chạy đến bên chỗ Cô Tô, lạnh giọng nói: “Ngụy Vô Tiện, còn không mau trở về! Chờ ta tới mời ngươi sao?”
Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng tiến đến, không vội cũng không giận, quay đầu báo cho Lam Vong Cơ một tiếng, liền tiến đến bên cạnh Giang Trừng, nói thầm: “Chậc, sư huynh ta mưu một chút chỗ tốt cho Vân Mộng. Ngươi sao lại không thấy được chút nào?”
Giang Trừng nói: “Chỗ tốt?! Ra cái gì chỗ tốt?! Ta cảnh cáo ngươi đừng có làm cái trò quỷ gì, thành thành thật thật về săn đêm cho đứng đắn.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ở đâu ra trò quỷ? Giang Trừng ngươi tỉnh táo một chút, nhìn xa một chút. Một chút cái lợi cực nhỏ trước mắt này không đáng tin. Nghe sư huynh, đảm bảo cho ngươi một cái kinh hỉ!”
Giang Trừng nhướng mày: “Cái gì kinh hỉ?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Liên hôn.”
Giang Trừng: “…Gì?”
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Liên hôn.”
Giang Trừng xác nhận chính mình không có nghễnh ngãng. “…..”
68.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện bên kia, thấy y đang vùi đầu nói cái gì đó với Giang Trừng, sau một lúc lâu lại ngươi một chút, ta một chút đùa giỡn tiếp. Hắn rũ mí mắt, dùng đầu ngón tay xoa xoa góc áo, bất giác vò nát một khối góc áo nho nhỏ kia.
Mấy ngày gần đây, chuyện quan hệ giữa hắn và Ngụy Vô Tiện cũng không thiếu làm Lam Hi Thần chú ý, nhận thấy có chỗ không thích hợp, liền tiến lên dò hỏi: “Vong Cơ, làm sao vậy?”
Lam Vong Cơ đáp: “….Không có việc gì.”
Lam Hi Thần nhìn hắn một cái, lại nhìn Ngụy Vô Tiện bên kia, cười nói: “Là Ngụy công tử sao?”
Lam Vong Cơ cúi đầu không nói.
Lam Hi Thần an ủi: “Cảm tình của Ngụy công tử cùng Giang công tử thực tốt. Chỉ là tranh cãi nhỏ, vui đùa thôi.”
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn Lam Hi Thần, gian nan nói: “Đệ vẫn chưa….”
Lam Hi Thần gật đầu: “Ta biết.”
Lam Vong Cơ: “…..”
Ở bên kia, hai chữ “liên hôn” của Ngụy Vô Tiện vừa ra, Giang Trừng triệt triệt để để ngây ngẩn cả người. Tuy nói mấy ngày nay cũng có chút manh mối, hắn nhìn thấy có chút kỳ quái, có khi cũng xác định là nghĩ về hướng kia. Nhưng cũng chưa coi là cái gì. Hiện giờ Ngụy Vô Tiện lại nói liên hôn…
Giang Trừng hỏi: “Liên hôn ai?! Ai đi liên hôn?!” Trong lòng hắn sợ hãi. Không phải là như hắn tưởng tượng đi…
Không ngoài sở liệu của hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ chính mình: “Ta.”
Giang Trừng: “…..”
Giang Trừng khẽ cắn môi, gắng sức nhịn xuống xúc động muốn bóp chết Ngụy Vô Tiện: “Ngươi nhìn trúng ai của Cô Tô Lam Thị?! Đừng nói cho ta là…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm.”
Mấy chữ “Lam Vong Cơ” kẹt trong cổ họng Giang Trừng, làm cho hắn nghẹn đến tím mặt, khụ khụ một hồi.
Ngụy Vô Tiện tiến lên vỗ lưng cho hắn: “Giang Trừng? Giang Vãn Ngâm? Giang tông chủ?”
Giang Trừng vẫy tay tránh thoát: “Cút cút cút!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Giang Trừng ngươi xem ngươi. Đừng có cổ hũ như vậy! Đợi đến tương lai ta cưới Lam Trạm đến Liên Hoa Ổ, tuyệt đối làm cho Vân Mộng nở mặt!”
Giang Trừng lo lắng trong lòng, buột miệng thốt ra: “Ngươi xác định là Lam Vong Cơ gả? Không phải là ngươi đưa chính ngươi qua! Đến lúc đó ta cũng mặc kệ ngươi!”
Ngụy Vô Tiện tự tin nói: “Ngươi cũng quá coi thường sư huynh! Ta là ai?! Sao có thể gả?!”
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: “….Ta xem không nhất định. Ngữ khí kia của ngươi thật sự là tư tưởng độc ác!”
Ngụy Vô Tiện nói: “Làm sao là tư tưởng độc ác? Ngươi không hiểu. Đây là ta sớm chuẩn bị vì Lam Trạm.”
Giang Trừng xoa xoa cánh tay, chấn động tới nổi cả da gà, quay đầu bỏ đi: “Ta mặc kệ, tóm lại ngươi kiềm chế một chút cho ta.”
Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu, ước gì y có thể nhanh quay trở về bên kia: “Đã biết đã biết, Giang tông chủ mau trở về đi thôi.”
Giang Trừng: “…..”