Chương 20
Kể từ đêm đó trở đi, Ngụy Vô Tiện cảm nhận rõ là toàn bộ tu sĩ trên Kim Lân Đài, không cần biết là nam tu hay là nữ tu, nhìn y bằng ánh mắt quỷ dị không nói nên lời.
Là một vị công thần giết người như ma trên chiến trường, y cảm thấy ánh mắt người khác nhìn y không nên… thương hại mà còn mập mờ như vậy.
Cân nhắc trong lòng hồi lâu, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai chữ “thương hại” này cũng coi như thỏa đáng, nghĩ thầm có lẽ là việc đêm đó truyền ra. Mọi người đều biết Ngụy mỗ mỗi đêm đều phải ăn tai như vậy, thật là đáng thương. Bởi vậy cái phần thương hại này cũng hiểu được đi, nhưng mà về phần mập mờ này…
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng chọc chọc Lam Vong Cơ bên cạnh: “Hàm Quang Quân, ta hỏi ngươi chút xíu!”
Giờ phút này hai người đang đi trên đường. Thanh Đàm Thịnh Hội vốn là rườm rà phức tạp. Hơn nữa lần này Lan Lăng Kim Thị là chủ sự. Cho nên càng hết sức xa hoa. Yến hội không ngừng. Mặc dù Lam Khải Nhân không muốn, nhưng qua đêm đó, bọn họ vẫn là ngủ cùng giường, chung cùng phòng. Ra vào đều là kết bạn mà đi. Một phiên động tác này của y làm cho nhiều người để ý. Mới vừa rồi mấy người này cũng chỉ dám ngẫu nhiên trộm ngó một cái về phía hai người. Giờ đây ánh mắt đã nóng như nổi lửa.
Đầu ngón tay Ngụy Vô Tiện run rẩy, dừng trên ống tay áo của Lam Vong Cơ, bất động.
Chúng tu sĩ: “……..”
Ánh mắt các tu sĩ cũng dừng nơi ngón tay và ống tay áo giao nhau, bất động.
Lam Vong Cơ cũng nhìn chằm chằm chỗ kia, cũng chưa để ý đến người khác xôn xao, hỏi: “….Chuyện gì?”
Ngụy Vô Tiện: “…….”
Ngụy Vô Tiện do dự nói: “Ngươi…. Nhìn bọn hắn.”
Lam Vong Cơ nghe lời, ngước mắt quét một vòng. Tu sĩ bốn phía chạm vào tầm mắt Hàm Quang Quân liền rụt cổ, quay đầu qua chỗ khác, làm bộ như không có chuyện gì.
Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Ngươi nói… qua đêm đó, phải chăng là có cái lời đồn đãi gì truyền ra?”
Bước chân Lam Vong Cơ khựng lại, thân thể có chút cứng đờ nhưng sắc mặt không hề biến hóa: “…Ra cái lời đồn gì?”
“…..Khụ!” Lời này thật là hỏi đến vấn đề. Vì sao ánh mắt người qua đường lại mập mờ như vậy? Ngụy Vô Tiện là tay cao thủ tình trường, vẫn nhìn ra được chút. Cho dù y và Lam Vong Cơ đều là đàn ông, bị người ta truyền ra là ngủ chung một giường lâu như vậy, còn có thế truyền ra cái gì? Nếu mà nghĩ một chút còn không ra là truyền cái gì, vậy thực sự phải xin lỗi cái đầu cơ linh cùng đám rận béo trên đó. Y vốn định chính y tới hỏi, chờ Lam Vong Cơ tới trả lời. Ai ngờ cái người ngày thường trông thì thành thành thật thật như vậy, tới thời khắc mấu chốt lại đánh Thái Cực…
64.
Không gian chung quanh mới vừa rồi còn yên tĩnh không một tiếng động. Hai người nói hai ba câu qua lại, càng là yên tĩnh hơn. Mà yên tĩnh lúc trước là vì ngày thường Lam Vong Cơ ít nói. Mà Ngụy Vô Tiện tạm thời cũng không có nghĩ ra cái gì để chọc hắn, bởi vậy mới yên tĩnh một chút. Nhìn qua cũng không ra cái vấn đề gì, ngược lại còn cảm thấy hết sức hài hòa. Còn phần yên tĩnh sau đó, lại vì chuyện trong lòng hai người đã biết rõ còn chưa nói ra mà trộn lẫn vài phần xấu hổ không thể lý giải nổi.
Ngụy Vô Tiện: “…….”
Y duỗi tay vỗ nhẹ hai cái bên miệng. Trong đầu chợt lóe lên ý tưởng cho mình một cái tát, trong một chớp mắt đã nâng tay lên, nhưng ngẫm lại Lam Vong Cơ còn ở bên cạnh, lại lén lút buông xuống. Vỗ vỗ một hồi, vẫn là nói tiếp chuyện kia: “Chính là… lời đồn… về quan hệ hai người chúng ta. Hàm Quang Quân ngươi thông tuệ như vậy, hẳn là biết rồi đi? Ngươi thấy thế nào?”
Một cái vuốt mông ngựa này thật là gãi đúng chỗ ngứa. Không có khen tặng nịnh nọt thái qua, lại ngầm khen người ta một trần. Có thể nói là cho đủ mặt mũi. Chỉ chờ người kia đáp. Nhưng mà đối tượng là Lam Vong Cơ, hắn thật đúng là…
Lam Vong Cơ quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người. Cặp đồng tử nhạt màu nhìn thẳng, không chút nào bị đả động vì cái vuốt mông ngựa này: “Không biết.”
Ngụy Vô Tiện: “…….”
Ngụy Vô Tiện nói: “Không được… Hàm Quang Quân ngươi hôm nay như thế, chúng ta không nói chuyện nổi nữa.”
Lam Vong Cơ: “Ta… như thế nào?”
Ngụy Vô Tiện: “……”. Harry Potter fanfic
Không cần biết là hỏi như thế nào, người này vẫn là đẩy vấn đề về phía mình. Từ trước đến nay bị Lam Vong Cơ chiếm thế thượng phong, Ngụy Vô Tiện cũng có chút nóng nảy. Y giống như mất trí, đưa tay bắt lấy người, kêu lên: “Chúng ta mỗi đêm ngủ chung như vậy, còn có thể truyền ra cái gì?!!”
Mỗi đêm…. Ngủ như vậy…..
Giờ phút này bất chấp là Hàm Quang Quân thấy thế nào, đám người ở vùng phụ cận, đứng, ngồi, làm bộ đi ngang qua, đều trừng hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bên này. Cái này cái này cái này… Không phải là Hàm Quang Quân làm gì Ngụy công tử… mà là… Ngụy công tử làm gì Hàm Quang Quân?
Lam Vong Cơ: “…..”
Lam Vong Cơ cho rằng y sắp sửa nói ra cái lời gì kinh thế hãi tục trước công chúng, đang muốn ngăn cản: “Ngụy Anh….”
Ngụy Vô Tiện cắn răng: “Lời đồn là hai chúng ta đoạn tụ, Lam Trạm ngươi thấy thế nào?”
Nói ra hai chữ “đoạn tụ” cũng cần dũng khí. Mới vừa rồi vì đầu óc nóng lên liền nói ra, cũng là cổ động cho một chút suy nghĩ nhỏ của bản thân. Cũng có ý thử ý Lam Vong Cơ. Nhưng lại vì y nói ra quá mức khẩn trương, lên tiếng có chút lớn giọng, gần như là gào thét, tạo thành cái diễn xuất như tiểu cô nương cả đời chưa từng bị sỉ nhục như vậy…
Người qua đường: “……”
65.
Tu sĩ hoặc là cố ý hoặc là vô tình rơi rụng chung quanh hai người này vì một lời ra miệng của Ngụy Vô Tiện mà trở thành giống như bị dán chân trên đất, làm thế nào cũng đi không nổi.
Lam Vong Cơ: “…..”
Ngụy Vô Tiện: “…..”
Y thật ra cũng không để ý người khác nhìn như thế nào. Chỉ là chuyện đề cập tới Lam Vong Cơ… còn có chính y… là cong hay không cong, nếu cong có thể bẻ cong luôn đối tượng không, mà người bị bẻ cong phản ứng thế nào? Bợi vậy chuyện này hết sức quan trọng.
Sau khi y nói ra lời này, Lam Vong Cơ cương cứng một hồi lâu, nhìn thoáng qua trông như bị đả kích thật sâu. Ngụy Vô Tiện còn lăng lăng nhìn chằm chằm hắn. Một đôi tay còn gắt gao nắm chặt tay hắn không buông. Hắn trầm mặc một lúc mới đáp: “Ta…..”
Ngụy Vô Tiện thấy người này rốt cuộc nói, gật gật đầu: “Ừ…. Ngươi như thế nào? Tiếp tục, ngươi… có từng chán ghét ta như người ta nói?”
Lam Vong Cơ đáp: “Chưa từng.”
Ngụy Vô Tiện xoa xoa cái khóe miệng đang sắp giương lên kia, ra vẻ nghiêm túc, hỏi lại lần nữa: “Vậy… Hàm Quang Quân, ngươi… thấy thế nào?”
Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: “Tâm duyệt một người hẳn là vì phẩm hạnh, cử chỉ mà động tâm. Đều không phải là ở nam hay nữ.”
Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy đầu, cảm thấy chính y bị câu này của ông cụ non làm cho nóng mặt. “Được nha, Lam Trạm. Sao trước kia ta không biết ngươi còn nói như vậy?”
Lam Vong Cơ nói: “Đều không phải như vậy, Ngụy Anh, ta….”
Ngụy Vô Tiện vỗ vai hắn: “Hiểu. Ta hiểu rồi. Năm đó nghe chuyện xưa của tổ tiên ngươi ta đã liền cảm thán.” Nói như vậy, y hẳn là có thể lý giải. Ông cụ non này không để ý đạo lữ tương lai là nam hay là nữ. Bởi vậy chính y vẫn có cơ hội nằm trong phạm vi suy xét đạo lự tương lai của Lam Vong Cơ đúng không?
Lúc này, Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong đầu mình, nghĩ xem làm thế nào đánh bại đối thủ cạnh tranh, ôm mỹ nhân về, hoàn toàn không có phát hiện mỹ nhân đứng bên cạnh bị y chặn lời, nghẹn tới xanh tím mặt….
Các tu sĩ vây xem một bên lòng nóng như lửa đốt. Mắt thấy tới thời khắc mấu chốt rồi, Lam Vong Cơ sắp nói cái gì với Ngụy Vô Tiện rồi, lại không biết vì sao đột nhiên đầu óc Ngụy công tử xài không được, đang yên đang lành đi lấp lời người ta. Nhìn xem cái sắc mặt của Hàm Quang Quân kìa. Rốt cuộc hiểu được trạng thái hai người này giờ phút này đến tột cùng là ra sao, từng cụm ánh mắt khinh bỉ thi nhau bay về phía Ngụy Vô Tiện…
Lời đồn thật sự không thể tin. Ai nói Vân Mộng Ngụy công tử phong lưu phóng khoáng, thân chinh trăm bụi hoa mà không dính một chiếc lá trên thân?!! Đây rõ ràng là cái đầu gỗ!!
………………….
Lời tác giả: Kỳ thật Tiện hiểu sai “thương hại” rồi. Mấy ngày qua đi, lời đồn đãi phát triển thành cái dạng gì. Hơn nữa đêm hôm đó xác thật là Kỷ đè Tiện. Bọn họ thương hại không phải là mỗi ngày Tiện bị Kỷ nện, mà là Tiện mỗi ngày bị Kỷ “nện”, không biết có chịu nổi không.