Chương 2
06.
Đợi tới gần chính Ngọ (12h trưa), Ngụy Vô Tiện mới nghiêng ngả, lảo đảo bò lên từ trên giường.
Đêm qua Lam Vong Cơ nện y không nhẹ. Ngủ dậy rồi, cảm giác đau đớn trên người càng sâu hơn. Đặc biệt là phần eo trọng điểm bị Lam Vong Cơ nện vào, phảng phất như bị bẻ gãy.
Y đỡ cái eo già, gian nan mò mò ra cửa phòng, lết từng bước từng bước một đi tìm Giang Yếm Ly. Đêm qua động tĩnh ồn ào thật lớn. Giang Trừng cũng là suy xét cho sự an toàn của Giang Yếm Ly cho nên không cho nàng đi theo. Hôm nay, y cần phải đến chỗ sư tỷ khóc lóc, kể lể một phen về hành vi phạm tội của Lam Vong Cơ, thuận tiện xin một chén canh xương sườn củ sen.
Dọc theo đường đi ngẫu nhiên gặp được môn sinh đông đảo. Tư thế đi đường như bà lão tám chục tuổi của Ngụy Vô Tiện thật là làm người ta ghé mắt. Cũng may, da mặt y dày. Mấy thứ thể diện gì đó, đối với y mà nói, cũng chỉ là vật ngoại thân thôi. Mỗi lần chạm mắt với môn sinh còn có thể che cái eo, sắc mặt không đổi, bình tĩnh vô cùng, gật đầu, qua lại hai ba câu trêu, cười. Giữa đường đi thật sự là hết sức rồi, y còn cố sức đi tìm cây gậy gỗ, chống gậy đi hết nửa quãng đường còn lại.
Hỏi thăm sư tỷ hiện tại ở đâu, rồi lại đi đến phòng tiếp khách. Rốt cuộc cảm xúc ấp ủ nãy giờ, y dốc hết sức lực rên to: “Sư!! Tỷ!! Sư tỷ ~ sư tỷ, người đệ đau quá a! Sư tỷ đệ bị thương! Tỷ chắc là không biết. Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Hắn từ trên trời giáng xuống! Nện ngay trúng người đệ! Tỷ nói hắn một cái ông cụ non sao không êm đẹp ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, chạy tới Liên Hoa Ổ làm… cái…”
Ngụy Vô Tiện đẩy cửa ra, ném cây gậy vào giữa phòng. Ánh mắt theo đầu chuyển động vài lần, rốt cuộc thấy sư tỷ y cùng… Lam Vong Cơ…
Giang Yếm Ly: “… A Tiện?”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Tiếng rên nãy giờ của y lớn tới nỗi vang vọng khắp nửa cái Liên Hoa Ổ, giờ lại càng ngày càng nhỏ đi, nhỏ đi, cuối cùng quay về hư không…
07.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận nhớ lại mới rồi chính mình làm trò trước mặt Lam Vong Cơ nói cái gì đó với sư tỷ. Y nhắp nhắp miệng, tinh tế thưởng thức một phen. Thật đáng mừng. Đời người trăm vị. Hôm nay, y rốt cuộc nếm tới mùi vị mất mặt là như thế nào. Y hành lễ với hai người trong phòng, xoay người muốn đi, lại suýt chút nữa va vào người đằng sau.
Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹ nhảy qua một bên, tập trung nhìn lại. Là một gương mặt như Lam Vong Cơ, lại mang theo nụ cười ôn nhã như gió… Chỉ là nụ cười ngày hôm nay dường như không tự nhiên, lưu loát như xưa. Tinh tế nhìn lại, còn có thể phát hiện khóe miệng hơi hơi giơ lên của người nọ còn đang nhè nhẹ run rẩy. . Xi𝒏 hãу đọc 𝐭ruуệ𝒏 𝐭ại ﹍ 𝗧Ru𝐌𝗧RU YEN.ⅴ𝒏 ﹍
Ngụy Vô Tiện: “… Trạch… Trạch Vu Quân?”
Lam Hi Thần tận lực áp chế cảm giác quái dị trong lòng, hành lễ nói: “Ngụy công tử, thật là xin lỗi…”
“…A?” Ngụy Vô Tiện thoáng sửng sốt, nhưng cũng rất nhanh khôi phục tinh thần. Mới vừa rồi y đúng là có gào lên chuyện Lam Vong Cơ nện y….
Thật sự không tiếp thu được câu xin lỗi đứng đắn như vậy. Bên kia Lam Vong Cơ cũng lộ ra biểu tình cực kỳ áy náy khó thấy. Ngụy Vô Tiện vội vàng xua tay, lại lặng lẽ giơ chân đá cây gậy chống qua một bên. “Không không không. Không sao. Ta thật sự thật khỏe, thật chắc nịch, đặc biệt có thể chịu nện. Một chút kia của Lam Trạm ta không để bụng…”
Mới sáng sớm, Giang Yếm Ly cũng có nghe Ngụy Vô Tiện bị nện, cũng lo lắng không thôi, lại thấy thần sắc y không đúng, vội tiến lên dò hỏi. Đang lúc Ngụy Vô Tiện cho rằng y có thể nói xạo qua ải, lại có một môn sinh từ xa chạy tới.
Môn sinh kêu lên: “Ngụy công tử!”
Ngụy Vô Tiện có chút khẩn trương: “Gì, chuyện gì?”
Còn vì sao mà y khẩn trương a. Có lẽ là vì gương mặt của môn sinh kia trông rất quen đi. Trí nhớ Ngụy Vô Tiện không tốt. Nếu có thể để lại chút ấn tượng đối với y, có lẽ là diện mạo kỳ lạ, cũng có thể là… y gặp qua người này cách đây không lâu. Nhớ lại cảnh tưởng tối qua chính mình bị nện, Giang Trừng dẫn theo một chúng môn sinh chạy vào phòng. Sau lưng Ngụy Vô Tiện toát mồ hôi lạnh, bắt đầu đưa mắt ra hiệu với tên môn sinh kia.
Nhưng mà môn sinh giống như mắt mù, đưa ra một lọ thuốc, nói to: “Tông chủ nghe nói ngài một đường chống gậy lết đi tìm sư tỷ. Ngại ngài mất mặt, liền giao thuốc cho ta đưa tới, cũng giao phó cho ngài, nếu còn dám làm mất mặt Liên Hoa Ổ, ngài ấy sẽ đánh gãy chân ngài.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
08.
Bốn người ngồi quanh bàn. Lam Vong Cơ rũ mắt, chủ động ngồi gần Ngụy Vô Tiện một chút. Đôi mắt còn thường thường liếc qua cái eo của y, dường như tủi thân lại tự trách, còn có vẻ muốn duỗi tay giúp y nắn eo thoa thuốc.
… Tê!!!
Cái ý tưởng này vừa toát ra, hình ảnh Lam Vong Cơ một bộ cụp mi, rũ mắt vì y xoa eo liền chui vào trong đầu, kích thích cho y run một cái, suýt nữa muốn vặn cái eo.
Lam Hi Thần cũng xấu hổ cười cười: “Ngụy công tử, hôm qua…”
Nguy Vô Tiện nghe muốn đau đầu, vội vàng ngăn lại, đỡ trán nói: “Dừng dừng! Không sao! Đừng nhắc lại.”
“…Khụ!” Lam Hi Thần biết tâm tình Ngụy Vô Tiện lúc này, tri kỷ quay đầu về phía Lam Vong Cơ nói: “Nếu có thể, về việc Vong Cơ vì sao đột nhiên rơi xuống…”
Lam Vong Cơ lắc đầu: “Không biết…”
Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Ngụy Vô Tiện cũng giống như lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ là giờ Mẹo (5-7h sáng) dậy, giờ Hợi (9-11h tối) nghỉ. Ngụy Vô Tiện là giờ Tỵ (9-11h sáng) dậy, giờ Sửu (1-3h sáng) nghỉ. Đêm qua Lam Vong Cơ rơi xuống chính là giờ Sửu, là lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị ngủ. Lúc đó hắn đã ngủ say. Tiếp theo đó lại bị cảm giác không trọng lực đánh thức, rồi sau đó… là nện ngay lên Ngụy Vô Tiện….
Ngụy Vô Tiện cũng vậy. Dự cảm xấu là bản năng. Lam Vong Cơ xuất hiện không có điềm gì báo trước, hơn nữa y còn rộng lượng, thường thường coi chuyện to như chuyện nhỏ. Mặc dù có dự cảm, nhưng lười mở mắt nhìn. Bởi vậy y cũng không biết Lam Vong Cơ xuất hiện như thế nào. Hơi hơi tự hỏi một trận, Ngụy công tử vĩ đại vô cùng kiên định chuyện này là… tai nạn ngoài ý muốn.
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Hi Thần: “… Ngoài ý muốn?”
Giang Yếm Ly che miệng xin lỗi: “Thật ngại. Ngày thường A Tiện vẫn là bướng bỉnh như vậy. Làm phiền Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân lo lắng.”
Ngụy Vô Tiện biện giải: “Sư tỷ ~ đệ còn chưa lộn xộn đâu. Có lẽ là Lam Trạm không cẩn thận đụng phải một loại truyền tống phù, mới đột nhiên rớt xuống.”
Lam Hi Thần phản bác: “Nhưng truyền tống phù cần một lượng linh lực lớn mới có thể kích hoạt…”
“À…” Ngụy Vô Tiện giơ Trần Tình tự gõ đầu. “Có lẽ là Lam Trạm săn đêm, không cẩn thận trêu chọc yêu vật gì đấy, mới bị trả thù…”
Cái này cũng quá xa vời đi… Thái độ kia rõ ràng là làm cho có lệ! Lam Hi Thần nhíu mày: “Ngụy công tử…”
Giang Yếm Ly cũng nhíu mày: “A Tiện… đệ có đói bụng không?”
Lam Vong Cơ: “…”
Hắn nghe vậy, liền chậm rãi xoay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện. Tia áy náy trong mắt càng rõ ràng hơn.
Xác thực. Ngụy Vô Tiện sớm đã quen với việc mọi người nghiêm túc, đứng đắn thảo luận việc y suýt chút nữa bị Lam Vong Cơ nện cho gãy eo. Nhưng y cũng không muốn rối rắm quá nhiều vì chuyện này. Còn vì sao thái độ lại có lệ như vậy, chính là… bị ánh mắt của Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, còn có Lam Hi Thần nói chuyện đứng đắn như vậy, giờ cơm của y đã xa xa không hẹn ngày gặp rồi…
Lam Hi Thần: “…”
Hôm nay, Lam tông chủ xin lỗi lần thứ hai: “Ngụy công tử, xin lỗi, ta…” Y ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự chưa thấy người nào có thể một giấc ngủ tới giữa trưa. Cơm sáng, cơm trưa cũng gộp thành một bữa mà ăn…
Ngụy Vô Tiện lại lần thứ ba ngắt lời y: “Không cần, không cần. Ngài khách khí.”
Lam Hi Thần: “…”
09.
Sau chiến tranh, các thế gia lớn đều vội vô cùng. Trong tộc còn có nhiều sự vụ chưa xử lý. Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cũng không thể ở lâu được. Ước định với Giang Yếm Ly để từng bên nghiên cứu việc này, thư từ qua lại rồi, liền ngự kiếm bay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện mượn chuyện bị nện, giống như ý y, làm nũng, ăn vạ được một nồi canh xương sườn củ sen to, còn gạt Giang tông chủ, một mình ăn hết xương sườn. Y một tay đỡ bụng, một tay đỡ eo, đang muốn về phòng, lại nghĩ tới đêm qua chưa bị Lam Vong Cơ nện cho ói ra. Còn may mà y sau khi ăn đi dạo hai vòng tiêu cơm. Lại muốn tỏ kính ý, y gọi mấy cái môn sinh, dẫn họ lên phố, xuống hồ, đi chơi một hồi lâu, rồi lại chạy đi giúp Giang Trừng xử lý sự vụ chồng chất, cho đến quá nửa giờ Tý (quá nửa đêm) mới về phòng nghỉ ngơi.
Ngụy Vô Tiện hôm nay chơi đến tận hứng, an tĩnh, thỏa mãn nằm trên giường. Giở Sửu buông xuống (1h sáng), cơn buồn ngủ đánh úp lại. Y nhắm mắt, sắp đi vào giấc ngủ. Đột nhiên mí mắt giật giật thật mạnh. Một cỗ dự cảm y như hôm qua nổi lên trong lòng.
Không thể nào… Ngụy Vô Tiện không tin tà, nhưng cũng bị nện tới sợ rồi. Y muốn trợn mắt nhìn xem, nhưng bên kia dường như không kịp chờ. Chưa đợi y mở mắt, vật nặng lại lần nữa nện xuống người y.
“A a a a a a a!!” Buổi đêm yên tĩnh, thanh bình ở Liên Hoa Ổ lại bị tiếng tru quen thuộc đánh vỡ…