Chương 19
Lam Khải Nhân mới thoát ra khỏi cơn hoảng hốt, trong lòng không biết vì sao còn thêm một chút khẩn trương. Cái cảm giác khẩn trương này tới thật là đột nhiên, như là vì cái nguy cơ không thể diễn tả nào đó, đánh cho ông trở tay không kịp. Ở trước mặt bản năng, bất luận cái ngoại vật gì cũng đều bằng không. Gia quy ngày xưa khắc vào trong lòng cũng bị quét sạch. Ông nhìn hai người trước mặt hỏi: “Ngươi…”
Lam Vong Cơ chờ thúc phụ hắn hỏi chuyện. Lại hồi lâu nghe không thấy câu sau, ngước mắt nhìn lại. Chỉ thấy Lam Khải Nhân đứng tại chỗ, xanh cả mặt, dường như là nghẹn tới khó chịu…
Lam Vong Cơ nói: “….Thúc phụ?”
Lam Khải Nhân thở ra một hơi, làm như bị rút hết sức lực, vô lực nói: “Không phải ngươi… là Ngụy Anh…”
Nguyên bản Ngụy Vô Tiện vẫn ung dung ngồi. Bọn họ bên này cũng không sao cả. Có thể gạt y liền hỗ trợ gạt, giấu cho qua. Nhưng hiện giờ thật sự là giấu không được cũng là chuyện bên Cô Tô Lam Thị thôi. Y cũng không khẩn trương làm gì. Hiện giờ bỗng nhiên bị điểm danh, không khỏi cả kinh, sợ hãi nói: “Ta?! Ta sao vậy?!”
Lam Khải Nhân rối rắm nói: “Ngươi… ngươi có đối với Vong Cơ…” Tính tình Ngụy Vô Tiện thế nào, y ở mấy tháng trong Vân Thâm Bất Tri Xứ coi như ông đã kiến thức qua. Hơn nữa trong thời gian Xạ Nhật Chi Chinh, y bày ra thực lực khủng bố. Bởi vậy mà trong lòng Lam Khải Nhân lo lắng, e sợ cho nhị chất nhi nhà mình bị ăn hiếp.
Ngụy công tử thế nào đối với Hàm Quang Quân?!
Lỗ tai của mọi người dựng cao, trong mắt toát ra nhiệt tình nóng như lửa, yên lặng không dám rên một tiếng, sợ quấy rầy tới một hồi trò hay trước mắt này.
Ngụy Vô Tiện vừa nghe lời này. Nghĩ thầm lão Lam này thật sự là lo lắng quá mức, giơ tay ôm vai Lam Vong Cơ, tùy ý nói: “Yên tâm, yên tâm. Quan hệ chúng ta rất tốt. Ta có thể làm gì Lam Trạm?”
Quan hệ tốt đó nha….
Trong lòng mọi người ghi nhớ trọng điểm. Hàm Quang Quân và Ngụy công tử lén lút quan hệ tốt nha. Lời đồn đãi trong thời gian chiến tranh là không thể tin. Cũng không trừ khả năng vì ngủ cùng giường mà làm cho hai người hòa hảo.
Một phen động tác này lần nữa kích hoạt Lam Khải Nhân Lam lão tiên sinh đoan chính, thủ lễ. Lam Hi Thần thấy thế, vội vàng tiến lên trấn an thúc phụ của y, nhân tiện thay Ngụy Vô Tiện nói hai câu lời hay: “Lần này… Ngụy công tử thật sự vô tội. Lại nói nữa, đây thật ra là bởi vì Vong Cơ mà eo của Ngụy công tử… A Dao?”
Mọi người lần thứ hai yên lặng ghi nhớ. Ngụy công tử vô tội, lại vì Hàm Quang Quân mà cái eo…
Mọi người: “…….”
Eo?!
Eo ra sao?!
61.
Ngụy Vô tiện mới vừa rồi đột nhiên bị điểm danh, kinh hồn táng đảm trong một chớp mắt, ngay sau đó lại yên tâm lại. Đã nhiều ngày công việc bận rộn. Mấy ngày nữa còn phải tới Bách Phượng Sơn tham gia đại hội vây săn. Y còn đang chờ sự tình đêm nay kết thúc, chính mình lại ôm Lam Vong Cơ xinh đẹp ngủ một giấc. Ai ngờ một cỗ cảm giác đứng ngồi không yên ập vào lòng. Động tác y khựng lại, chỉ cảm thấy một bó tầm mắt sôi nổi tụ trên người mình, thế nhưng hiếm hoi lắm làm cái mặt y nóng lên.
Ngẩng đầu, y phát hiện ra một đám tầm mắt kia đều không phải đến từ Lam Khải Nhân đang lắc đầu thở dài, cũng không phải đến từ Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân đang nhỏ giọng nghị luận, lại càng không phải Giang Trừng và Xích Phong Tôn lặng lẽ đứng một bên trưng ra vẻ mặt người chết, mà là đến từ vô số nhóm nghĩa sĩ đứng phía sau, đã bị tiếng tru nửa đêm của y đánh thức mà chạy đến cứu người…
Ngụy Vô Tiện: “……”
Mọi người: “……”
Ngụy Vô Tiện theo ánh mắt kia, chậm rãi cúi đầu, nhìn đến cái eo của mình…
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Eo của ta… đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mọi người đồng thời lắc đầu.
Y vừa lên tiếng, các đại nhân vật trước còn đang nghị luận cũng hoàn hồn. Lam Vong Cơ còn trước mặt mọi người nhìn Ngụy Vô Tiện vài vòng, duỗi tay, dùng tay áo to rộng bọc y lại.
Mọi người: “…….” Cái này….
Ngụy Vô Tiện tránh bên trong, trong lòng mừng thầm, lén lút cười một hồi lâu mới ngoi đầu ra: “Không có việc gì mọi người nhìn ta chằm chằm làm chi?!”
Mọi người: “…….”
Lam Hi Thần đứng một bên nhìn không được nữa. Mới rồi là câu nói của y làm cho người khác hiểu lầm. Phải đến Kim Quang Dao báo cho mới phát hiện ra. Hiện giờ cũng đến y hỗ trợ mới phải. Y nói: “Đa tạ các vị hỗ trợ. Hôm nay thật sự là cho mọi người thêm phiền toái.”
Mọi người gật gật đầu, sôi nổi rời đi. Lời này của Trạch Vu Quân là muốn đuổi người rồi nha… Tuy nói là buôn dưa thú vị, nhưng mà mấy cái gia chủ của đại thế gia cũng ở đây. Chuyện này còn là về quan hệ giữa danh sĩ tiên môn Hàm Quang Quân và Ngụy công tử. Bọn họ lén nói với nhau còn được. Nếu là thật sự trước mặt người ta trương ra như thế, vậy thật sự là tự tìm đường chết…
Thấy người khác đã rời đi, Lam Khải Nhân hắng giọng hỏi: “Có phương pháp phá giải?”
Lam Hi Thần lắc đầu: “….Chưa nghĩ ra.”
Nghe vậy, Lam Khải Nhân lại quay đầu hỏi Ngụy Vô Tiện: “Ngươi rành chuyện này. Đã nhiều ngày có phát hiện gì không?”
Còn… thật sự là không có.
Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ. Y cùng Lam Vong Cơ ngủ thật ngon, người ở bên cạnh, ăn uống đều được tận tình chăm sóc, nói đến tìm phương pháp phá giải… điên rồi mới đi tìm phương pháp phá giải…
Nếu ăn ngay nói thật, chắc là Lam Khải Nhân tức chết đi…
Ngụy Vô Tiện nói: “Chỉ tìm được một chút…”
Lam Khải Nhân hỏi: “Ra sao?”
“À à…” Ngụy Vô Tiện do dự: “….Không có phương pháp phá giải?”
Lam Khải Nhân: “……”
62.
Hôm sau, lời đồn đãi về Hàm Quang Quân và Ngụy công tử vì một lực lượng không rõ nào đó ở chung phòng hồi lâu dần dần truyền xa.
Tối qua, nhân sĩ ở đây cũng đông đảo, nhưng cũng chỉ giới hạn trong số tu sĩ có tu vi cao, có chút lá gan, nhưng mà cũng không quá tử tế. Bởi vậy ở trên Kim Lân Đài, đại đa số mọi người cũng là biết việc này từ miệng người khác.
Tối hôm qua một vị nghĩa sĩ vô danh nói: “Chính là lời từ trong miệng Trạch Vu Quân, tuyệt đối là thật! Nếu không chung giường với đối phương, mỗi đêm Hàm Quang Quân đều sẽ đột nhiên rơi xuống giường của Ngụy công tử. Mà Ngụy công tử cũng sẽ phải nghênh đón Hàm Quang Quân giáng xuống mỗi đêm.”
Mọi người nghe tới chậc chậc đầu lưỡi. Không biết là hai người này rốt cuộc tạo cái gì nghiệt, cố tình phải cột chung với đối thủ một mất một còn của mình.
Người nọ nghe bên dưới khe khẽ nói, lại kích động lên tiếng: “Đều không phải như vậy! Đêm qua chúng ta trình diện ở đó, tận mắt nhìn thấy Ngụy công tử và Hàm Quang Quân không phải là như nước với lửa như trong lời đồn. Hai người ở chung với nhau hài hòa tới dị thường.”
Hứng thú của mọi người lại càng sâu hơn. Không cần biết là Hàm Quang Quân Phùng Loạn Tất Xuất, hay là Ngụy công tử tỏa sáng rực rỡ trong Xạ Nhật Chi Chinh, hiện giờ đều là nhân vật phong vân trong Tu Chân giới. Trước kia người ta đồn đãi là hai người này không hợp nhau, lại nhân Thanh Đàm Hội không thấy hai bên giao thoa gì cả, cho nên người khác cũng không chú ý. Hiện giờ hai người bị cột vào nhau. Cũng nghe nói lén là quan hệ rất tốt. Hơn nữa, mỗi đêm chung chăn cùng gối, khó tránh khỏi sẽ không ngủ ra cái cảm tình khác gì…
Người nọ nói: “Hôm qua vì bận tâm Lam lão tiên sinh, Ngụy công tử và Hàm Quang Quân cũng không cùng giường. Bởi vậy cái hiện tượng quái lạ kia mới phát sinh nữa. Tiếng kêu lúc nửa đêm qua chính là từ Ngụy công tử.”
Có người hỏi: “Mỗi đêm Ngụy công tử như thế, phải chăng là bị thương nặng rồi?”
Người nọ trả lời: “Hẳn là bị chút thương. Tối hôm qua lúc chúng ta đến nơi, Ngụy công tử đang nằm dưới người Hàm Quang Quân. Hàm Quang Quân cũng đang cởi đai lưng của Ngụy công tử. Hình như là muốn kiểm tra chỗ bị thương…”
Ngượi nọ còn đang nói tự nhiên tiếng nói tắt ngủm, nhấp nhấp miệng, càng nghĩ càng không biết là khẩu vị gì…
Nằm dưới người. Cởi đai lưng…
Phía dưới cũng là một mảnh yên tĩnh. Trong lòng người nọ hơi lạnh, ý thức được chính mình dường như nói ra cái chuyện gì không nên nói… Tuy nói trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà nói ra liền có chút…a… Huống hồ là ngọn nguồn tuồn ra, sau này không biết làm thế nào gánh lửa giận từ hai nhà…
Hắn nói: “Không phải như vậy. Chỉ là vết thương của Ngụy công tử là ở eo. Hàm Quang Quân có lẽ là muốn giúp y xoa bóp………..”
Lần thứ hai hắn nghẹn giọng, cảm thấy hiểu lầm lại càng sâu hơn…
Hắn nói: “Ta….”
Phía dưới có người nhân đạo: “Chúng ta đã hiểu…..”
Người nọ càm thấy thân mình khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi. Các người… đã hiểu cái gì?
Hắn còn muốn vội giải thích một phen. Nhưng người phía dưới đã phe phẩy cái đầu, thì thầm cái gì trong miệng, tụm hai tụm ba, sôi nổi tan đi rồi…
Người nọ: “………”
Trong lòng người nọ càng lạnh……