Chương 14
Kim Tử Hiên không biết là hắn không bình thường hay là người của Liên Hoa Ổ bất thường. Tóm lại hắn và người của Liên Hoa Ổ… còn có Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam Thị, một trong hai bên điên rồi…
Kim Tử Hiên hỏi: “Giang tông chủ… nện… là ý gì?”
Ngụy Vô Tiện nhe răng lần thứ hai: “Đếch phải chuyện…”
Sắc mặt Lam Vong Cơ đông lại. Giang Yếm Ly đã sớm về phòng nghỉ ngơi. Lúc này nếu Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên lại phát sinh hiềm khích, chỉ sợ không ai giữ lại được. Giờ ngọ hôm nay tuy có khác thường. Chính hắn chỉ là hơi khuyên can thêm, không biết sao người này lại nghe lời dị thường như vậy. Cũng không biết sau này có hữu dụng hay không…
Hắn mở miệng kêu: “Ngụy Anh.”
Vì hắn trong lòng lo lắng, trong giọng khó tránh khỏi có chút nôn nóng. Ngụy Vô Tiện còn chưa mắng Kim Tử Hiên xong, liền quay đầu lại tìm nơi phát ra tiếng: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?! Lam Trạm, ngươi có việc gì?!”
Lại là như vậy…
Lam Vong Cơ đột nhiên cảm giác từ lúc hắn định cư Liên hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện liền không biết vì sao ngoan ngoãn tới lợi hại. Mọi sự đều nghe hắn…
Hắn lắc đầu, nói: “Tới giờ Hợi.”
Ngụy Vô Tiện gõ đầu một cái, đã hiểu, trách không được gấp như vậy. Lam Vong Cơ muốn đi ngủ.
Nhớ tới Huyền Vũ Động năm đó, lại kết hợp với lời vừa rồi của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện lần thứ hai bội phục gia quy nhà bọn họ. Y duỗi tay vỗ hai cái lên vai Lam Vong Cơ, gật đầu nói: “Ta hiểu…” Dừng một lát, lại nói: “Lam Trạm, ta thật sự rất là bội phục ngươi…” Cùng gia quy của nhà ngươi.
Lam Vong Cơ nghe không rõ nguyên do. Giang Trừng và Kim Tử Hiên đứng bên cạnh nghe hai người đối thoại cũng cảm giác một trận tê dại không biết từ đâu bò lên sống lưng. Trận ngứa ngáy này còn chưa qua, Ngụy Vô Tiện đã nắm ống tay áo, dẫn người nghênh ngang bỏ đi.
Kim thiếu tông chủ nói chuyện còn hơi phát run, lại vẫn chấp nhất với một chữ nện kia: “Giang… Giang tông chủ…”
Giang Trừng: “Ừ…”
Kim Tử Hiên nói: “Nện…”
Giang Trừng đỡ trán, bắt đầu giải thích từng câu từng chữ để tránh bị Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ kích thích làm cho chính hắn nói sai cái gì: “Mấy ngày trước đây, không biết vì sao, Hàm Quang Quân, mỗi đêm, đều sẽ… rơi xuống… giường Ngụy Vô Tiện.”
Kim Tử Hiên gật đầu: “Ừ… Ử?!”
Giang Trừng mặt gỗ gật đầu: “…Ngươi không nghe lầm.”
Kim Tử Hiên: “…”
Kim Tử Hiên nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện tốt thế này sao không rơi xuống trên đầu ta?!”
Giang Trừng nghe không rõ, hỏi: “Ngươi đang nói cái gì?!”
Kim Tử Hiên không màng dáng vẻ lắc đầu nguầy nguậy: “…Ta chưa nói cái gì hết!”
46.
Ngụy Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ về phòng. Thấy giờ Hợi sắp tới, vì sợ hắn nghỉ trễ, động tác có chút vội vàng, thay quần áo rửa mặt nhanh như gió. Lại thấy động tác của Lam Vong Cơ vẫn chầm chậm như cũ, bất giác có chút nóng vội, liền tiến lên thay hắn cởi cúc áo, thúc giục: “Lam Trạm ngươi nhanh một chút.”
Ai mà ngờ được có y tới giúp, Lam Vong Cơ không những không nghe lời, ngược lại triệt triệt để để cương thành cái ván, không động một chút. Một lúc lâu sau mới run rẩy mở miệng: “…Đừng sốt ruột.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu: “Đúng đúng đúng. Ngươi thì không cần sốt ruột. Giờ Hợi vừa đến, ngươi liền nhắm mắt, cái gì cũng không quan tâm, ngã đầu ngủ luôn.”
Lam Vong Cơ nói: “…Không có khoa trương như vậy.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng… Rốt cuộc lúc săn đêm không thể ngã đầu xuống liền ngủ rồi ha…” Không qua một lát, liền phát hiện người này thật sự nhàn nhã tới mức không động đậy tí nào, y kinh ngạc cảm thán: “A?! Lam Trạm, ngươi sao đứng yên vậy?!”
Lam Vong Cơ: “…”
Chẳng trách hắn không dám động đậy. Chỉ là hai người cách nhau quá gần, vẫn là đang tỉnh táo. Tay Ngụy Vô Tiện mân mê không ngừng trên người hắn. Chỉ cần hắn hơi động một chút, liền khó tránh khỏi chạm tới một thứ…
Ngụy Vô Tiện hiển nhiên hoàn toàn không ý thức được việc này, im lặng một lát, không biết hối cải, lại tiến thêm bước nữa.
Lam Vong Cơ: “…”
Hắn cũng lui về phía sau một bước. Chỉ là thân thể hắn cứng đờ, nên động tác có chút máy móc. Một bước lui này khoảng cách cũng không lớn, làm ra tác dụng cũng bé nhỏ cực kỳ.
Ngụy Vô Tiện dường như nghĩ cái gì đó, lại tiến thêm bước nữa.
Lam Vong Cơ lên tiếng ngăn cản: “…Ngụy Anh!”
Ngụy Vô Tiện híp mắt, nghiêm túc nói: “…Lam Trạm.”
Lam Vong Cơ nói: “Chuyện gì?!”
Đối mặt một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện mới mất vẻ mặt nghiêm túc kia, “phụt” một cái bật tiếng cười, cong eo vỗ hai cái lên người Lam Vong Cơ: “Ha ha ha hahhahahaha ngươi thẹn thùng cái gì a?!”
Lam Vong Cơ như cũ không dám động đậy.
Ngụy Vô Tiện lại nói: “Nhưng mà… hiện giờ đôi ta như vậy thực sự như là hai vơ chồng.”
Lam Vong Cơ lần thứ hai khẩn trương lên: “….Hồ nháo.”
Lại chỉ thấy hai mắt Ngụy Vô Tiện mơ hồ, dường như đang thất thần.
Lam Vong Cơ cũng vì vậy mà ngây người ra một chốc, thấy người này còn chưa phản ứng, liền duỗi tay ra chạm vào: “Ngụy Anh…”
Môi Ngụy Vô Tiện run hai cái, hình như muốn nói gì đó. Lam Vong Cơ nghiêng đầu lại gần, rốt cuộc nghe rõ lời hắn nói…
Ngụy Vô Tiện: “Hình như… còn thiếu một đứa nhỏ…”
Lam Vong Cơ: “…”
Ngăn lại ý muốn đưa mắt nhìn cái bụng nhỏ của người kia, Lam Vong Cơ vi phạm liên tục mấy điều gia quy, vừa gấp vừa loạn, chỉnh đốn chính mình xong, đi trước Ngụy Vô Tiện một bước ngã lên trên giường. Mặc kệ là ngủ hay không ngủ, tóm lại là nhắm nghiền mắt.
47.
Hôm sau, người của Liên Hoa Ổ cùng Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ chuẩn bị đi trước ngự kiếm đến Kim Lân Đài, tập hợp với các nhà khác, chuẩn bị vây săn Bách Phượng Sơn.
Giang tông chủ chống nạnh, nhíu mày, đen cái mặt, nhìn chằm chằm hai người Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện khoan thai tới muộn, cắn răng nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi chọn thời gian rời giường sớm chút, thế nào?!”.
Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em
Ngụy Vô Tiện không thèm quan tâm cái mặt đen của Giang tông chủ, ngáp một cái, khóe mắt ứa ra mấy giọt nước, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua ta dậy sớm một canh giờ. Tính như vậy, hôm nay dậy trễ một canh cũng không quá. Giang tông chủ khoan hồng độ lượng, chắc chắn thông cảm cho ta!”
Giang Trừng hỏi: “Sớm một canh. Ta sao không biết hôm qua ngươi dậy sớm một canh giờ. Ngươi đi đâu? làm gì?”
Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: “Dẫn Lam Trạm lên núi bắt gà rừng.”
Giang Trừng dùng hết toàn lức mới nhấn Tam Độc suyết chút nữa rời vỏ trở về: “…Bắt gà rừng?!”
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu: “Còn nướng gà.”
Giọng Giang Trừng âm âm trầm trầm: “…Nướng?!”
Ngụy Vô Tiện thành khẩn: “Lam Trạm nướng, rất ngon.” Dứt lời, y yên lặng dạo ra sao Lam Vong Cơ, ôm đầu ngồi xổm xuống, xác định thân hình không có nửa phần lộ ra, liền không nhúc nhích nữa.
Giang Trừng: “…”
Giang Trừng rút Tam Độc, nắm trong tay ước lượng vài lần.
Ngụy Vô Tiện nghe tiếng lợi kiếm ra khỏi vỏ, vươn hai cái tay ôm đùi Lam Trạm, ngẩng đầu nói: “Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Cứu mạng a!”
Giang Yếm Ly đứng một bên xem đủ rồi, cũng cười đủ rồi, duỗi tay nhấn xuống cánh tay cầm kiếm của Giang Trừng, dịu dàng nói: “Tới giờ rồi, nên khởi hành. A Trừng liền tạm thời thả cho A Tiện một con ngựa đi.”
Ngụy Vô Tiện ở phía sau Lam Vong Cơ gật đầu: “Đúng đúng đúng. Giang Trừng ngươi đừng có keo kiệt như vậy!”
Giang tông chủ: “…”
Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không tiện phát hỏa. Hắn nhớ tới bộ dáng gió cuốn mây tan trên bàn ăn của Ngụy Vô Tiện giữa trưa qua. Hơn nữa trước đó không qua một canh giờ có khả năng là còn nướng gà rừng ăn, hắn oán hận nói: “Ngụy Vô Tiện, ngươi thật là… có thể ăn a!”
Ngụy Vô Tiện vò đầu: “Quá khen, quá khen. Cũng thường thôi.”
Giang Trừng: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Kim Tử Hiên đứng bên cạnh yên lặng xem kịch, trong lòng tính toán sức ăn của Ngụy Vô Tiện: “…”