Chương 13
Tuy nói Kim Tử Hiên biết “ngủ” trong lời hai người Vân Mộng kia là ngủ đơn thuần, nhưng… cái chữ ngủ này đặt bên cạnh Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện cũng cực kỳ đáng sợ.
Hắn ngước mắt nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện vừa mới rồi còn hung thần ác sát với hắn lúc này đây đang quấn lấy Hàm Quang Quân. Khóe miệng mang vẻ cười, hưng phấn nói với hắn cái gì đó. Mà Lam Vong Cơ tuy rằng vẫn ít nói như xưa, nhưng mà cũng chỉ là nhìn như ít nói thôi. Đối với người bên cạnh vẫn là hỏi gì đáp nấy. Mặc dù người nọ không hỏi, cách vài câu hắn cũng sẽ gật đầu, lên tiếng… Có lẽ là có Ngụy Vô Tiện tương xứng mới có vẻ ít nói đi…
Kim Tử Hiên tái hiện lại một màn trước cổng lớn kia trong đầu, lại đột nhiên nhìn thẳng tầm mắt Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện… ánh mắt mới rồi còn rất dịu dàng, lúc nhìn đến hắn trong nháy mắt trở thành lãnh đạm. Cái này đều không phải là hắn phân tích thái quá. Chỉ là tinh tế mà nhìn, xác thật có mang theo chút trách cứ… là ý trách hắn đi?!
Kim Tử Hiên nghĩ trăm lần cũng không ra, trách cái gì?! Hắn cũng không có mơ ước Ngụy Vô Tiện!
… Tê! Hai chữ mơ ước vừa ra, Kim Tử Hiên liền ngộ đạo…
Hắn lén lút ngó hai người nhão nhão, dính dính đối diện. Những cái phản ứng đó của Lam Vong Cơ làm cho người ta cảm giác… hẳn là có thể quy thành một loại cẩn thận dung túng, lấy lòng… Chuyện này, này, này… dường như có chút từa tựa hắn cùng Giang Yếm Ly…
Nhìn lại Ngụy Vô Tiện bên kia, vẫn là bộ dạng nhe răng nhoẻn miệng, bắt chéo hai chân, cười đến vô tâm không phổi, dường như là hoàn toàn… không thấy rõ gì.
Khóe miệng Kim Tử Hiện giơ lên, bẻ thành độ cung sung sướng khi người gặp họa. Hắn nhìn một màn này giữa Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện, thật giống Giang Yếm Ly và hắn trước đây. Hiện giờ hắn liền ở chỗ này ngoan ngoãn chờ, chờ xem Ngụy Vô Tiện rơi vào kết cục giống hắn, chắc chắn lúc đó hắn sẽ ngồi một bên cười nhạo một phen thật đã.
Tông chủ Giang Trừng Giang Vãn Ngâm lúc này nhìn chằm chằm Kim Tử Hiện, cũng lâm vào trầm tư.
Mới vừa nói xong lời với Ngụy Vô Tiện, hắn liền tìm Kim Tử Hiên muốn bàn lại chuyện vừa rồi. Chỉ là con chim công kia đang nhìn chằm chằm hai tên đối diện đang loi nhoi kia… hoàn toàn bất động… mà vẻ mặt hắn lại cực kỳ ngoạn mục, có thể nói là rất tuyệt vời.
Hắn chọc chọc Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên không phản ứng.
Lại chọc chọc Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên vẫn như cũ không có phản ứng.
Giang tông chủ nhịn không nổi nữa, giờ đây bị chọc tức tới không màng cái gì gia giáo lễ nghi, tát một cái lên lưng Kim Tử Hiên, đánh cho hắn suýt nữa thở không nổi.
Kim Tử Hiên khụ khụ một trận mới khó khăn lắm thở nổi, cả giận nói: “Giang Vãn Ngâm! Ngươi làm gì?!”
Giang Trừng cười lạnh một tiếng: “Ta làm gì! Ngươi nhìn chằm chằm hai tên đối diện này làm mặt tởm với nhau chưa đủ còn bày ra vẻ mặt như vai phản diện đó làm gì?!”
Giờ phút này không chỉ có Giang Trừng, trong cả cái nhà ăn, ánh mắt ba người đồng thời đặt lên người Kim Tử Hiên, nhìn chằm chắm làm cho hắn ra một thân mồ hôi lạnh. Kim thiếu tông chủ tại đây cảm thấy áp lực mãnh liệt gia tăng.
43.
Lúc Giang Yếm Ly đến nhà ăn, bốn người như cũ vẫn nhìn nhau không nói gì.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thuần túy là bởi vì câu mới rồi của Giang Trừng mà nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên. Cũng vì không biết là chuyện gì phát sinh, lại còn là một phương vô tội bị hại, cho nên ánh mắt càng hung ác hơn một ít. Đặc biệt là Ngụy Vô Tiện đã xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.
Giang Yếm Ly đứng ở cửa nhìn trong chốc lát. Nàng biết quan hệ giữa hai cái đệ đệ và Kim Tử Hiên không tốt. Hiện giờ Giang Trừng đã ổn trọng hơn, dường như có thể tốt hơn một chút. Cũng không biết vì sao lại thành thế cục ba đánh một này. Mà nghĩ ra hay không thì hôm nay Kim Tử Hiên ở Liên Hoa Ổ cũng phải lột xuống một tầng da. Đến lúc đó, tin tức “Kim công tử gặp nạn ở Liên Hoa Ổ” tản ra ngoài, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện cũng không tốt chỗ nào… nghĩ đến đây, nàng vội vàng chạy lên cứu “A Tiện.”
Ngụy Vô Tiện liền đổi sắc mặt, quay đầu cười hì hì nói: “Sư tỷ, người đã đến rồi? Đệ thật lâu không thấy tỷ!” Chính xác. Từ lúc Lam Vong Cơ định cư ở Liên Hoa Ổ, y vẫn liền dẫn theo Lam Vong Cơ chạy đông chạy tây. Đã hai lần mặt trời lặn còn chưa gặp sư tỷ…
Dứt lời, y đứng dậy kéo Giang Yếm Ly ngồi xuống cạnh mình, lại lần thứ hai hung thần ác sát trừng mắt với Kim Tử Hiên: “Sư tỷ người trăm triệu đừng có lại gần con Kim chim công kia!”
Kim Tử Hiên: “…”
Suy nghĩ của Kim Tử Hiên thiên biến vạn hóa. Từ lúc Giang Yếm Ly vào cửa sung sướng đến kinh ngạc cảm thán khi thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện biến đổi, đến cuối cùng là xấu hổ khi phát hiện ra tình cảnh của bản thân. Trong nháy mắt chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngụy Vô Tiện an trí cho Giang Yếm Ly xong mới rút ra Trần Tình xoay trên tay, cảm thấy thao túng hung thi ác linh không cần phải tự mình làm thật tốt. Lại buông Trần Tình ra, bóp chặt hai tay thành quyền, trừng mắt nói: “Kim Tử Hiên, ngươi nhìn Lam Trạm làm gì?!”
Lam Vong Cơ theo mạch đối thoại, ánh mắt nhìn Kim Tử Hiên cũng càng thêm không ổn. Mới vừa rồi ý trong lời của Giang Trừng là vị Kim thiếu tông chủ này nhìn hắn và Ngụy Vô Tiện, chứ không phải chỉ là một mình hắn…
Kim Tử Hiên: “…”
Trong lòng Kim Tử Hiên cay đắng… Cả đời hắn chỉ có một lần buôn dưa này, còn bị đương sự bắt tại trận, bị ba… hiện giờ là bốn người dò hỏi, lại không cách nào như Ngụy Vô Tiện phun ra loại ngôn luận mất mặt đến cực điểm như: “Lam Trạm đẹp quá đi.” Có thể nói là hiện tại Kim Tử Hiên đã cảm thấy dưới đáy hố rồi.
Giang Yếm Ly hơi hơi mỉm cười: “A Tiện, đói không?”
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện lại đổi, quay ngoắt đầu qua: “Đói đói đói!”
Giang Yếm Ly nói: “Dùng bữa đi.”
Trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện quên luôn Kim Tử Hiên: “Được được được!”
Lam Vong Cơ đã kiến thức qua “dạ dày” của Ngụy Vô Tiện: “…”
Giang tông chủ cảm giác khuỷa tay a tỷ nhà mình xoay ra bên ngoài: “…”
44.
Qua bữa cơm trưa, Kim Tử Hiên cùng Giang Trừng bàn công việc. Vì buổi sáng trì hoãn mà bàn bạc cũng chậm một chút. Công việc bận rộn. Bữa tối của hai người đều là tùy ý giải quyết trong thư phòng. Đến tận giờ Tuất (7-9h tối) mới khó khăn lắm xử lý xong.
Kim Tử Hiên do dự một lúc lâu, nghĩ mãi không biết hắn nên đi hay không. Lẽ ra sắc trời đã tối, hắn ngủ lại Liên Hoa Ổ cũng là chuyện hiển nhiên. Nhưng hắn rối rắm, chuyện này cũng không quá hợp lễ. Chính hắn cũng thật sự không có mặt đi thỉnh cầu…
Kể từ lần trước làm sai việc, hắn liền không được lòng Giang Yếm Ly nữa… Nói thế cũng không đúng. Hẳn là hắn từ trước đến nay chưa bao giờ được sự ưu ái của Giang Yếm Ly.
Lại nghĩ đến bữa cơm trưa ngày hôm nay, Giang Yếm Ly giải vây cho hắn, đi qua lại không cho hắn một cái nhìn. Trong nháy mắt Kim Tử Hiên không còn dũng khí, lấy cước bộ cực nhanh của người tu hành đi mấy vòng quanh Liên Hoa Ổ, định rời đi, lại vừa vặn gặp ba người Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện, cùng Lam Vong Cơ.
Giang Trừng thấy hắn, khách khí nói: “Mới vừa rồi là Giang mỗ sơ sảy. Sắc trời đã tối. Không bằng tối nay Kim công tử lưu lại Liên Hoa Ổ.” Nhưng mà câu này thực sự chỉ là khách khí mà thôi.
Kim Tử Hiên thừa lúc hắn chưa kịp đổi ý, lập tức đáp: “Như vậy liền đa tạ Giang tông chủ.”
Giang – lời đã ra khỏi miệng không thay đổi được – Trừng: “…”
Ngụy – thấy toàn bộ hành trình – Vô Tiện: “…”
Lam – cảm thấy lúc này Kim Tử Hiên có chút tương tự mình mà không thể lý giải được – Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện chọc chọc Giang Trừng: “Có chỗ cho hắn ngủ sao?”
Giang Trừng đã nhiều năm không phối hợp với y, năng lực phản ứng giảm xuống, độ ăn ý cũng suy giảm: “Không phải còn một gian phòng cho khách sao?”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Kim Tử Hiên: “Đa tạ ý tốt của Giang tông chủ.”
Giang Vãn Ngâm làm tông chủ, công việc bận rộn, đã mệt đến choáng váng, chợt cảm thấy có dự cảm điềm xấu dấy lên trong lòng. Ngụy Vô Tiện đập đập vào đầu, quay lại, nháy mắt ra hiệu với Giang Trừng, nói: “Không phải… Gian kia là của Lam Trạm! Lam Trạm a! Chắc là Hàm Quang Quân cùng Kim chim…A không, Kim công tử đều không muốn ngủ chung phòng với người khác đâu?!”
Lam Vong Cơ nhìn mặt y, chậm rãi gật đầu. Ngụy Vô Tiện vừa lòng tiếp thu tín hiệu, không tự giác khen mình và Lam Vong Cơ ăn ý trong lòng, lại quay đầu về phía Giang Trừng, chỉ thấy vẻ mặt Giang tông chủ đầy khiếp sợ. Trong sắc mặt còn mang vài phần ý vị “Ngươi sao có thể không sợ chết như vật” giống như hận rèn sắt không thành thép. Hắn kinh ngạc cảm thán: “Sao vậy?! Tối nay ngươi không ngủ chung với Lam Vong Cơ sao?!”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Kim Tử Hiên: “…” Cái… gì?! Còn, còn ngủ?!
Giang Trừng lại nói: “Ngươi không sợ bị hắn nện chết sao?!”
Ngụy Vô Tiện đỡ trán nhìn trời: “…”
Lam Vong Cơ trầm mặc xem diễn: “…”
Kim Tử Hiên ngơ ngác nhìn hắn: “…Nện?”