Chương 30: "Mời" trưởng thôn
Nơi nàng ở sau khi được gả đến thôn Tiểu Hà chính là gian nhà này, cũng chính tại đây, nàng bị tóm ra ngoài. Dù oán khí của nàng nồng đậm, nhưng không hề tổn thương Hứa Chanh, chỉ thấp giọng khóc thút thít.
Có vẻ như Hứa Chanh cũng đang suy đoán, nhất thời không nói gì.
Hàn Tiếu đứng ở cửa, lén lút kêu Hứa Chanh.
Hứa Chanh không biết mình đi ra ngoài có chọc giận nữ quỷ hay không, nên chỉ nhích đến gần cửa, hỏi Hàn Tiếu có chuyện gì.
Hàn Tiếu lén lút dò xét nhìn nữ quỷ, sau đó thấp giọng hỏi Hứa Chanh: “Sao anh vừa ra ngoài một chuyến liền đem boss phó bản về vậy? Tô Thành kêu em lại đây hỏi anh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Trong phó bản này, Hứa Chanh vẫn luôn không tìm được cách kích phát nhiệm vụ phụ, cậu cũng rất sốt ruột. Vốn cho rằng manh mối của nhiệm vụ phụ nằm trên người nữ quỷ, ai ngờ cậu giúp nữ quỷ trở lại thôn Tiểu Hà nhưng cũng không thành công kích phát.
Bất quá, vừa rồi cậu đã thu được một manh mối cực kỳ quan trọng, vì thế cậu nói với Hàn Tiếu: “Lát nữa cậu nói với Tô Thành, kêu anh ta mặc kệ thế nào, sau khi trời sáng thì lôi trưởng thôn trưởng vào đây.”
“Hả?”
Hàn Tiếu sửng sốt, không rõ Hứa Chanh sao lại muốn làm vậy, nhưng nhóc không hỏi nhiều, lão đại làm việc khẳng định có lý do của lão đại. Cậu nhóc vâng lời, xoay người đi tìm Tô Thành.
Hứa Chanh trở lại, cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi biết cô muốn trả thù thôn Tiểu Hà, nhưng vẫn luôn không thể tiến vào thôn, chỉ có thể thông qua tầng sương ban ngày ngăn cản người trong thôn Tiểu Hà rời đi, không biết tôi đoán có đúng không?”
Nữ quỷ không trả lời, đàn ông không có một tên nào tốt, nàng cực kỳ không có lòng tin đối với đàn ông. Nếu không phải lúc nãy Hứa Chanh nỗ lực giúp nàng tìm thi cốt, nàng đã lập tức giết cậu rồi.
Hứa Chanh không nhận được câu trả lời cũng không nhụt chí, “Cô muốn tìm được phu quân của cô?”
Nghe thấy hai chữ phu quân này, nữ quỷ mới có chút phản ứng.
“Giúp tôi tìm phu quân của tôi…”
【 Chúc mừng người chơi Hứa Chanh kích phát nhiệm vụ phụ. 】
【 Hoàn thành nhiệm vụ có thể thu được một lượng lớn giá trị nguyện vọng và đạo cụ hiếm. 】
【 Hãy hoàn thành nhiệm vụ phụ trước khi phó bản kết thúc. 】
Hứa Chanh không ngờ nhiệm vụ phụ lần này lại là tìm người.
Chuyện này thì dễ rồi.
“Được, tôi giúp cô tìm phu quân của cô.” Hứa Chanh đồng ý.
Tuy nữ quỷ tuy đội khăn voan trắng, nhưng Hứa Chanh lại có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn mình của nàng ở sau đó.
Bỗng nhiên khung trò chơi lại nhảy ra.
【 Người chơi Hứa Chanh đã chịu sự nguyền rủa của nữ quỷ, trong vòng ba ngày phải hoàn thành giao phó của nữ quỷ, nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại phó bản không thể ra ngoài. 】
Hứa Chanh vừa nhìn thấy thông báo này, sắc mặt đột biến.
Quả nhiên, giao dịch với nữ quỷ luôn có nguy hiểm mà.
Nhưng hiện tại đã cưỡi lên lưng cọp thì khó mà leo xuống.
Ra khỏi phòng, Hứa Chanh thấy mọi người đều ngồi trong phòng khách đợi cậu.
Nhìn thấy Hứa Chanh bình yên vô sự ra tới, bọn họ đều thở phào.
“Mới nãy Hàn Tiếu nói, cậu bảo tôi ngày mai mặc kệ thế nào cũng phải lôi trưởng thôn vào? Nhưng mà dạo này đều là A Căn đưa cơm tới, trưởng thôn không có lại đây.” Tô Thành nói.
Hứa Chanh nói: “Đến lúc đó, anh dẫn Sở Sở ra ngoài đi một vòng, trưởng thôn tự nhiên sẽ chạy ra tới.”
Tô Thành sửng sốt, không ngờ còn có thể làm như vậy.
“Thời gian cũng không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi đi.”
Đêm khuya nhanh chóng qua đi.
Buổi sáng A Căn gõ cửa đưa cơm, vẫn là Tô Thành mở cửa.
Anh ta nhận hộp đồ ăn, làm bộ vô tình hỏi: “Sao hôm nay không thấy trưởng thôn đâu hết vậy?”
A Căn nâng mí mắt nhìn anh ta, lí nhí nói: “Trưởng thôn có việc.”
“Ồ, vậy vất vả cho cậu rồi.”
A Căn lắc đầu, xoay người rời đi.
Trở lại trong phòng, Tô Thành đặt hộp cơm lên bàn.
Sở Sở xoa đôi mắt buồn ngủ đi ra, ngồi xuống ghế, bỗng nhiên thở dài.
Tô Thành khó hiểu nhìn cô, “Mới sáng sớm mà thở dài rồi? Tối qua ngủ không ngon?”
Sở Sở cười khổ, xoa xoa mặt mình, nói: “Ở đây không có bàn chải đánh răng, hai bữa nay làm tôi khó chịu muốn chết.”
Tô Thành: “…”
Thôi miễn bàn, tự nhiên nhắc tới làm anh ta cũng cảm thấy khó chịu.
“Ở đây là phó bản trò chơi, ráng chịu chút đi.”
Hàn Tiếu vừa lúc đi ra, nghe bọn họ nói gì mà “Ráng chịu chút”, không khỏi tò mò hỏi: “Ráng chịu cái gì?”
Tô Thành phất tay, “Chanh Tử đâu?”
Hàn Tiếu chớp chớp, “Ra tới liền.”
Lúc này, Hứa Chanh đang đứng ngoài phòng nữ quỷ gõ cửa, không nghe được động tĩnh. Cậu đẩy cửa ra, trên giường chỉ có thi thể của nữ quỷ, không thấy bóng dáng hồn phách của nữ quỷ.
Chắc do đang là ban ngày, nữ quỷ không thể xuất hiện?
Hứa Chanh nghĩ vậy, đóng cửa lại.
Đến phòng khách, mấy người bọn họ đang ăn sáng.
Bữa sáng vẫn là dưa muối và cháo, Sở Sở mặt mày xanh xao khuấy cháo, lại thầm thở dài.
Tô Thành nhịn không được nói: “Ăn nhanh đi, lát nữa còn phải đi trói, ặc, mời trưởng thôn qua đây nữa.”
Sở Sở nghe vậy, tinh thần phấn chấn lên.
“Trói thôn trưởng hả? Sao không nói sớm! Lẹ lẹ lẹ, ăn lẹ đi!”
Mấy người lập tức cạn lời nhìn cô.
Hàn Tiếu yên lặng đẩy nhanh tốc độ ăn sáng, nhóc cũng muốn đi!
Sau đó, Hàn Tiếu cuối cùng cũng được đi theo, Hứa Chanh ở lại phòng khách suy nghĩ.
Sở Sở nói, trong đêm tân hôn, trước khi nữ quỷ bị mang đi, bên ngoài từng có người cãi nhau. Mà sau khi nữ quỷ bị mang đi, tân lang lại đang ở nơi nào? Tân lang là người trong thôn Tiểu Hà, thôn dân thôn Tiểu Hà hẳn là sẽ không động thủ với đối phương đâu nhỉ?
Nhưng nếu tân lang còn sống, khi nữ quỷ bị đem đi hiến tế sao lại không nghe thấy tiếng tân lang.
Nếu là tân lang tự nguyện để bọn họ mang nữ quỷ đi, vậy thì trong phó bản bọn họ ắt sẽ có tiếp xúc với nhau, dù sao y cũng là một nhân vật quan trọng. Nhưng bọn họ tới nơi này lâu như vậy, mà chỉ mới thấy được hai thôn dân.
Trưởng thôn rõ ràng là không phải.
Chẳng lẽ là A Căn?
Phỏng đoán này cần phải thảo luận lại.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài có động tĩnh.
Hứa Chanh đứng dậy nhìn ra, là đám Tô Thành đang kéo trưởng thôn liều mạng giãy giụa trở lại.
Trưởng thôn là một ông già, sao có thể địch lại hai người trẻ?
Vừa tiến vào sân, trưởng thôn giãy giụa càng dữ dội hơn. Đáng tiếc, ông ta chung quy không phải đối thủ của Tô Thành và Hàn Tiếu. Chỉ có thể tuyệt vọng bị kéo vào trong.
Hứa Chanh chớp chớp mắt, nhìn thôn trưởng bị bịt miệng, hai cánh tay bị một trái một phải kiềm chặt, cả người treo trên không.
Sở Sở ở phía sau như có tật giật mình mà nhanh chân chạy đi đóng cửa lại, trên mặt tràn đầy kích động.
Kích thích vãi!
Xách trưởng thôn đến phòng khách, đóng sầm cửa.
Trưởng thôn bị đè trên ghế, Hứa Chanh ngồi đối diện ông ta. Hàn Tiếu và Tô Thành kiềm trưởng thôn lại, không cho ông ta đứng dậy, Hàn Tiếu thuận tay kéo miếng vải trong miệng trưởng thôn ra.
Miệng được giải phóng, trưởng thôn trưởng vô cùng kích động lớn tiếng nói: “Sấp nhỏ! Mấy đứa làm gì vậy?! Mau thả tôi ra ngoài!”
Hứa Chanh cười nhạt, “Trưởng thôn không cần tức giận như vậy, chúng tôi chỉ là có việc muốn hỏi ngài, hỏi xong chúng tôi tiền thả ông đi.”
Trưởng thôn bắt đầu hoảng sợ, đôi mắt liếc loạn, người cũng run lẩy bẩy.
Tựa như trong căn nhà này có hồng thủy mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
“Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết!” Ông ta hoảng sợ rống to.
Hứa Chanh cười lạnh, “Trưởng thôn, tôi còn chưa hỏi gì mà, sao ông biết ông không biết được nhỉ? Ông rốt cuộc có biết hay không, trong lòng ông hiểu rõ. Lời người xưa nói rất đúng, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Mặt mày trưởng thôn tái nhợt, kinh nghi bất định* nhìn Hứa Chanh.
*Kinh nghi bất định: bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Hứa Chanh ung dung nhìn trưởng thôn, cố ý kéo dài giọng nói: “Ví dụ như, khăn voan trắng…”
Trưởng thôn hoảng sợ trừng mắt, “Mày biết! Mày biết!”
Hứa Chanh hơi cong môi, “Đúng vậy, tôi không chỉ biết, mà còn biết đây cũng không phải là lần đầu tiên, đúng không?”
Sắc mặt trưởng thôn xám trắng, nhưng vẫn cắn răng không chịu thừa nhận.
“Tao không biết tụi bây đang nói cái gì, mau thả tao ra!”
Hứa Chanh thở dài, “Xem ra trưởng thôn ông đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Trưởng thôn không nói lời nào.
Hứa Chanh đè thấp giọng, cố ý lạnh mặt nói: “Trưởng thôn, ông có biết, trong nhà này còn có ai nữa không?”
Trưởng thôn run rẩy, nhưng không hé một lời.
Hứa Chanh đứng lên, “Được thôi, nếu ông đã không chịu nói lời nào, vậy để tôi kêu cổ tới nói chuyện với ông.”
Nói xong liền đi vào phòng.
Hàn Tiếu yên lặng ghé sát Tô Thành, thấp giọng nói: “Duma, lão đại ngầu vãi.”
Tô Thành gật đầu, “Không ngờ Chanh Tử hù người ta cũng rất ra dáng.”
Sở Sở vẫn luôn ở đây, nghe vậy thì nhắc nhở hai người họ, nhỏ giọng nói: “Nhỏ tiếng chút đi, đừng để ông già này nghe thấy.”
Ba người ăn ý ngậm miệng.
Nhưng mà trên thực tế, lòng dạ trưởng thôn hiện giờ đang chìm đắm trong kinh nghi, nào có nghe lọt ba người đang nói gì.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Chanh ra tới, khi cậu đi ra, trên lưng còn cõng một “người” đầu đội khăn voan trắng thân mặc giá y đỏ.
Trưởng thôn vừa nhìn thấy khăn voan trắng, hai mắt liền trợn trừng đến muốn nứt ra.
Ông ta có chết cũng sẽ không quên cái khăn voan trắng kia, mỗi khi sắp đến thời điểm tế Hà Thần, cái khăn voan trắng ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của ông ta mỗi đêm. Lần nào cũng như vậy!
Hứa Chanh cố ý đặt thi thể của nữ quỷ đối diện trưởng thôn, còn chuyên nghiệp đổi thành một cái ghế dựa, như vậy thì nữ quỷ sẽ không bị ngã xuống vì không có điểm tựa.
Đối mặt với thi thể của nữ quỷ, trưởng thôn run môi, cứng họng.
“Trưởng thôn, chắc ông vẫn nhận ra cô ấy ha?” giọng Hứa Chanh rất nhẹ, nhưng lại như đánh một quyền thật mạnh vào lòng trưởng thôn.
“Vậy mà tụi bây dám mang cô ta vào.” Trưởng thôn gắt gao nhìn chằm chằm thi thể nữ quỷ trước mặt, “Vậy mà tụi bây dám mang cô ta vào.”
Như cảm giác được kẻ thù, âm phong trong phòng cuộn lên từng trận.
Hàn Tiếu rùng mình một cái.
Bầu trời bên ngoài nháy mắt âm trầm, cây hòe già trong sân bị gió quát rung xào xạt, như có thứ gì đó sắp nhịn không được mà chạy ra.
“Trưởng thôn, tôi khuyên ông nên ăn ngay nói thật, bây giờ là chúng tôi hỏi ông, nhưng mà lát nữa không chắc là ai hỏi ông đâu.” Hứa Chanh nhìn bên ngoài, nhíu mày.
Mặt Thôn trưởng run run, cười lạnh, “Không phải tụi bây muốn hỏi tao Lâm Vũ đang ở đâu à? Tao càng không nói cho mày biết, có ngon thì tụi mày giết tao đi!”
Hứa Chanh híp mắt.
Đừng thấy hiện giờ trưởng thôn nói như thể không sợ chết, nhưng thân thể đang run rẩy của ông ta lại nói cho mọi người biết, ông ta cũng không phải không sợ chết.
Chỉ là, chết trong tay người vẫn tốt hơn so với chết trong tay quỷ.
Nhưng Hứa Chanh sẽ để ông ta được toại nguyện sao? Không có khả năng! Cậu còn chưa có hỏi ra tung tích của chồng nữ quỷ đâu!
“Xem ra trưởng thôn ông rất có cốt khí nha.” Hứa Chanh cười tủm tỉm nói.