Chương 28: Giấc mơ
Chờ sau khi bọn họ đều rời khỏi, lén lút sờ mó mấy cô gái trong phòng.
Từ Nặc và Ngải Vũ vì sợ giá y trên người Sở Sở nên tách nhóm với Sở Sở. Sở Sở tìm trong phòng, mấy cô tìm bên ngoài.
Chú Trần thừa dịp này lăn vào phòng, muốn quấy rối Sở Sở.
Sở Sở đương nhiên không thuận theo, vừa giãy giụa vừa hô to. Hai người Từ Nặc nghe thế vội chạy về phòng, thấy chú Trần đang cởi quần Sở Sở, mấy cô sửng sốt, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Ai biết các cô còn chưa kịp kéo chú Trần ra, đã nghe chú Trần đột nhiên kêu thảm thiết, hóa ra đầu chú Trần không biết vì sao lại bị giá y bọc lấy, mặc kệ chú Trần có giãy giụa như thế nào cũng không thả ra.
Hai người thấy thế, vội vàng lôi chú Trần về phía sau, ai ngờ, lôi chú Trần thì lôi ra được đó, nhưng mà đầu ổng thì mất tiêu. Hai cô gái sợ tới mức liên tục gào thét, đến cả Sở Sở cũng bị dọa ngốc.
Sau đó, hai cô chạy đi tìm Tô Thành, về sau chính là những gì Tô Thành nhìn thấy.
Chuyện là như vậy.
Hứa Chanh nhất thời không biết nói gì.
Thật không ngờ rằng chú Trần lại háo sắc như vậy, không chỉ Hứa Chanh không ngờ, mà mọi người đều không ngờ được. Nhìn chú Trần trông giống người đứng đắn, nhưng hành động lại chẳng đứng đắn chút nào.
Chẳng qua, đầu chú Trần bị giá y bọc lấy đã lăn đến nơi nào, mọi người liền không biết được rồi.
Hiện tại xem ra, giá y trên người Sở Sở không những không tổn thương Sở Sở, mà còn bảo vệ cô?
Như vậy tính chất của bộ giá y này liền khác đi, có lẽ bọn họ đều nghĩ sai hết rồi, bộ giá y này không phải vật dẫn hại người?
Nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy thôi.
Bọn họ ổn định tâm tình, Tô Thành nói: “Hồi nãy tôi ra ngoài dạo một vòng trong thôn, phát hiện trong thôn cực kỳ an tĩnh. Tiếng gà chó gì cũng không có, cửa nhà vẫn đóng chặt, mọi người nói xem, bọn họ đang sợ cái gì vậy?”
Ban ngày mà không ai ra ngoài hoạt động, buổi tối cũng không ai ra ngoài hoạt động, suốt một khoảng thời gian dài như vậy, bọn họ cũng chỉ mới thấy được trưởng thôn và thôn dân tên A Căn ra ngoài.
Hứa Chanh tạm thời cũng không có manh mối gì, vừa hay sắp đến giữa trưa, không chừng lát nữa A Căn lại tới đưa cơm.
Lúc này Sở Sở đã bình tĩnh lại, hỏi: “Tên súc sinh trong phòng thì sao đây? Cứ để ở trong phòng như vậy à?”
Tô Thành có chút xấu hổ, “Vậy để tôi lôi ổng đi? Trước tiên quăng xuống phòng bếp?”
Bọn họ không cần nấu cơm, phòng bếp gần như không ai vào, ném tới nơi đó là thích hợp nhất.
Hàn Tiếu giật giật khóe miệng nhìn Tô Thành, “Cái này, quăng tới phòng bếp không ổn lắm đâu?”
Tô Thành ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, ném một cái xác không đầu tới phòng bếp, nếu để người không biết tình huống nhìn thấy, nói không chừng còn cảm thấy… ặc, khó mà tưởng tượng được.
Hứa Chanh nghĩ nghĩ, nói: “Như vầy đi, cứ để thi thể ở phòng đó đi, ba người Sở Sở qua phòng Tô Thành ngủ, Tô Thành tới phòng chúng tôi ngủ.”
Sở Sở ngẫm nghĩ, gật đầu.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Sở Sở và hai cô gái lên phòng dọn chăn mền sang phòng Tô Thành, buổi tối lạnh, các cô cũng muốn đắp thêm một lớp chăn.
Nhưng khi về đến phòng, thi thể của chú Trần đã biến mất!
Ngải Vũ hoảng loạn hét lên một tiếng, trốn trong ngực Từ Nặc run bần bật.
Ba người nghe tiếng hét vội vàng chạy đến.
“Sao vậy? Sao vậy?” Hàn Tiếu lên tiếng dò hỏi.
Sắc mặt Sở Sở trắng bệch, mờ mịt nói: “Cái xác, cái xác biến mất rồi!”
Sắc mặt Hứa Chanh biến đổi, thăm dò nhìn qua. Trên mặt đất trừ bỏ một vũng máu, thi thể của chú Trần đã không cánh mà bay.
Vừa rồi mọi người đều ở trong phòng khách, mở cửa ra là sân, cũng không có ai tiến vào, không ai chạm vào thi thể, chẳng lẽ thi thể tự mình chạy mất?
Ngải Vũ sợ tới mức lại thấp giọng khóc lên, môi Từ Nặc trắng bệch, cố gắng trấn định.
Tô Thành thở dài, “Mọi người về sau phải cẩn thận chút, chuyện này quá cổ quái, chiếu theo tính chó của trò chơi thì cái xác tuyệt đối vẫn ở ngay trong căn nhà này.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, có lẽ là A Căn tới đưa cơm. Vì thế Tô Thành liền đi mở cửa.
Quả nhiên, A Căn xách theo hai hộp đồ ăn đứng bên ngoài, nhìn thấy Tô Thành cũng không nói muốn vào, chỉ đưa hộp đồ ăn cho Tô Thành. Duỗi cổ muốn nhìn vào trong nhà, nhưng bị Tô Thành chắn ngang, hắn căn bản không thấy được gì.
A Căn rời đi, Tô Thành nhìn bóng dáng hắn, nhíu nhíu mày.
Trở vào trong nhà, Tô Thành nói lại chuyện vừa rồi với mọi người. Sau cùng còn tổng kết một câu.
“Tôi cảm thấy A Căn có vấn đề.”
Đối phương tựa như rất mâu thuẫn với căn nhà này, không dám tiến vào, nhưng lại luôn muốn nhìn quanh trong nhà. Nếu nói không có vấn đề, ai mà tin.
Hứa Chanh rũ mắt tự hỏi.
“Em cảm thấy chắc là hắn muốn nhìn chúng ta.” Hàn Tiếu nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khả Trì Hạ
2. Cho Bạc Hà Thêm Đường
3. Thiếu Phu Bất Lương
4. Chó Nhỏ Và Những Bức Thư Tình
=====================================
Hứa Chanh nhìn về phía cậu nhóc, ý bảo nhóc tiếp tục nói.
Bắt gặp ánh mắt của Hứa Chanh, lúc này Hàn Tiếu mới tiếp tục nói: “Anh coi, lúc trưởng thôn vừa gặp chúng ta, đã đếm số người của cả đám rồi. Sau khi chúng ta bước vào cái nhà này, nhóm chị Sở Sở vẫn luôn ở trong nhà, trưởng thôn thì không dám tiến vào, tất nhiên sẽ không thấy được tất cả mọi người. Bởi vậy ổng mới kêu A Căn mỗi lần đưa cơm thì nghía vào thử, mục đích là muốn xem coi chúng ta còn bao nhiêu người!”
Mọi người bừng tỉnh, cảm thấy lời Hàn Tiếu rất có lý.
Tô Thành nói: “Nếu nói vậy thì suy đoán trước đó của Chanh Tử là đúng rồi. Chúng ta thật sự bị thôn dân của thôn Tiểu Hà coi như tế phẩm.”
Nhưng mà hình như vẫn còn chỗ nào đó bị bọn họ lướt mất, mọi người tạm thời không nghĩ ra là chỗ nào.
“Chiều nay tôi vào thôn một chuyến.” Hứa Chanh mở miệng.
Hàn Tiếu nói theo: “Em đi với anh!”
Hứa Chanh lắc đầu, “Sở Sở đi với tôi, tôi có một suy đoán cần phải nghiệm chứng.”
Sở Sở “A” một tiếng, chỉ vào chính mình, “Tôi hả?”
Hứa Chanh gật đầu.
Tuy sợ nhưng Sở Sở cũng không cự tuyệt.
Cơm nước xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi một lúc, đến khi đồng hồ điểm 2 giờ, Hứa Chanh mang theo Sở Sở đi ra ngoài.
Hàn Tiếu ngồi trên ghế phòng khách lười nhác nằm bò lên bàn, bâng quơ đánh giá căn nhà.
Bên kia, Hứa Chanh dẫn Sở Sở mặc giá y đỏ đi dạo một vòng trong thôn.
Nhìn thấy giá y đỏ, bên trong những cánh cửa đóng chặt đó đột nhiên phát ra tiếng hét hoảng loạn. Quả nhiên giống như suy đoán bọn họ, có người đứng trong nhà nhìn trộm bọn họ.
Từng tiếng hét nối tiếp nhau không ngừng vang lên, phàm là kẻ nhìn trộm bọn họ, vừa thấy được Sở Sở mặc giá y đều phát ra tiếng gào thét chói tai. Giống như nhìn thấy đồ vật đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng lộp cộp, như có thứ gì bị đụng ngã.
Sở Sở rất buồn bực, nhưng cũng bị dọa sợ.
Không biết trưởng thôn từ đâu vọt ra, ánh mắt ông ta hoảng sợ lại mang theo mấy phần kinh hỷ, ánh mắt cực kỳ phức tạp này nhìn về phía Sở Sở. Sở Sở bị nhìn đến sởn tóc gáy, trốn ra sau Hứa Chanh, muốn tránh tầm mắt của trưởng thôn.
“Có chuyện gì sao trưởng thôn?” Hứa Chanh bình tĩnh hỏi.
Trưởng thôn run run da mặt, dùng đôi mắt vẩn đục nhìn về phía Hứa Chanh, “Khách du lịch không nên tùy ý đi lại ở trong thôn, đặc biệt là vị khách phía sau cậu, nếu không, Hà Thần sẽ tức giận.”
Lời này ý vị thâm trường*.
*Ý vị thâm trường: mang ý sâu xa.
Trước đó, bất luận là Hứa Chanh, Hàn Tiếu, hay là Tô Thành, Từ Nặc, Ngải Vũ, bọn họ tùy tiện đi lại trong thôn cũng không thấy trưởng thôn đứng ra nói mấy lời này. Mà hiện giờ, Hứa Chanh mang Sở Sở ra tới, trưởng thôn lại đột nhiên nói không thể tùy ý đi lại trong thôn.
Mà tất cả những chuyện này, đều liên quan đến việc Sở Sở mặc giá y.
Hứa Chanh nâng mí mắt, ôn thanh gật đầu, “Được, vậy chúng tôi về trước.”
Trưởng thôn gật gật, đứng ở nơi đó, chờ bọn Hứa Chanh đi về.
Hứa Chanh dẫn Sở Sở rời đi, thôn trưởng vẫn luôn nhìn bọn họ. Ánh mắt kia, Sở Sở quay đầu nhìn thoáng qua, liền sợ hãi không dám tiếp tục quay đầu lại.
Trở lại sân nhà, đi vào phòng khách. Mọi người thấy Hứa Chanh trở về, nhao nhao đứng dậy hỏi cậu có phát hiện gì.
Hứa Chanh nói: “Tạm thời chưa nói được, vẫn phải chờ đến tối mới biết được.”
“Tối?” Hàn Tiếu sửng sốt, “Không phải chứ lão đại, buổi tối anh lại ra ngoài?”
Mọi người cả kinh, đặc biệt là Tô Thành, hồi còn ở trong những phó bản khác anh ta từng nghe mấy người chơi cũ nói rằng, ban đêm trong phó bản còn nguy hiểm hơn cả ban ngày. Không đến nỗi bất đắc dĩ, ban đêm tốt nhất đừng hành động.
Anh ta phức tạp nhìn Hứa Chanh.
Hứa Chanh nói: “Phải ra ngoài, có thể qua vòng hay không, phải xem tối nay.”
Mọi người nghe vậy, trong lòng vui vẻ.
“Cậu tìm được manh mối qua vòng rồi?” Sở Sở gấp gáp hỏi.
Tô Thành tâm tình phức tạp đứng một bên, khi mọi người còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ của mình, Hứa Chanh đã tìm được manh mối mấu chốt để qua vòng rồi.
Hứa Chanh cười nhẹ, ôn hòa nhìn Sở Sở.
“Đến lúc đó, vẫn phải làm phiền cô đi với tôi một chuyến.”
Sắc mặt Sở Sở tái nhợt, rõ ý Hứa Chanh. Nhưng ngẫm lại, chỉ cần lại đi một chuyến như vậy là có thể qua vòng, nghĩ thế, cô khẽ cắn môi đồng ý.
Vì thế, khoảng thời gian kế tiếp, Sở Sở quyết định ngủ bù. Vì để buổi tối có tinh thần, cô ép mình đi ngủ.
Trong mơ màng, cô mơ thấy một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cô mặc giá y, ngồi trên giường, đội khăn voan. Nến long phượng được thắp trên bàn, mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài.
Cô cảm thấy mình phi thường vui sướng, tuy bị khăn voan đỏ che mất tầm mắt, nhưng cô vẫn mong chờ có người có thể mau mau vén khăn voan đỏ của cô lên.
Đột nhiên không biết có chuyện gì, âm thanh bên ngoài càng thêm lớn, giống như có người đang cãi nhau. Chỉ chốc lát sau, phòng cô đột nhiên bị mở ra, cô hoảng sợ.
Dưới khăn voan, cô nhìn thấy thật nhiều chân, có rất nhiều người tiến vào.
Có người lôi cô ra ngoài, bắt lấy tay cô không cho cô nhúc nhích. Cô hoảng loạn hô to, lại không có lấy một người quan tâm.
Cô bị rất nhiều người mang đi, mang đến một nơi không biết tên. Đi hồi lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Có người trói cô lại, xốc khăn voan đỏ của cô lên.
Cô nhìn thấy nước sông chảy xiết, nhìn thấy mấy người đàn ông cầm đuốc. Cô nhận ra một người trong số đó, là trưởng thôn trẻ ra rất nhiều tuổi.
Bọn họ dùng ánh mắt dâm dục nhìn cô, có lẽ là không ngờ rằng cô lại xinh đẹp đến thế.
Trưởng thôn móc ra một nhúm vải màu trắng từ trong ngực, giũ ra lại là một tấm khăn voan, trên đó thêu uyên ương hí thủy*.
*Nguyên văn 鸳鸯戏水: nghĩa là uyên ương nghịch nước, đây là một phép ẩn dụ để chỉ các cặp đôi yêu nhau.