Chương 165 - Hôn lễ
Để chuẩn bị cho đám cưới này Lê Gia Hào đã phải chi ra gần mười tỷ đồng. Cả không gian đám cưới được trang trí bằng hoa hồng nhập khẩu, số lượng thiệp mời phát đi nên đến con số gần một nghìn khách mời.
Trần Thanh Trúc trong thời gian này cũng không mấy thảnh thơi bởi vì cô đang phải gấp rút tự tay hoàn thành ba bộ váy cưới của mình, cùng với ba bộ lễ phục cho đức ông chồng tương lai.
Trước ngày rước dâu một ngày Lê Gia Hào phải trở về nhà chính, nửa đêm chằn chọc mất ngủ, liền lấy điện thoại gọi cho vợ mình.
“Vợ ơi… anh không ngủ được…”
Trần Thanh Trúc ở bên này vừa cùng mấy người chị em của mình hàn huyên chuyện cũ, nhìn thấy người gọi tới là Lê Gia Hào thì đi vào phòng ngủ nghe máy, điện thoại vừa được kết nối đã nghe thấy tiếng u oán của Lê Gia Hào thì cười rộ lên.
“haha… Lê đại tổng tài… anh đây là oán thê sao?”
“Anh nhớ vợ của anh thì có gì sai chứ… sao thời gian lại có thể trôi qua chậm chạp quá vậy. Hay là anh đến đó ngủ bạn em…”
“Thôi đi… bên này của em toàn chị em với nhau anh qua đây làm chi…Anh ở nhà đi ngủ đi, em không muốn thấy ngày mai chú rể xuất hiện với hai quầng mắt gấu trúc đâu, xấu chết đi được ấy.”
“Nhưng không có vợ anh không thể ngủ được… vợ à… em không nhớ anh sao?”
“Nhớ… nhớ… được rồi… Tin Tin còn không có như anh đâu.”
“Vợ à… em ghét bỏ anh…”
Trần Thanh Trúc trợn to mắt, đây nhất định là chồng cô đã bị đánh tráo phải không? Chồng cô là Lê Gia Hào tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển, làm việc dứt khoát, trên thương trường không bao giờ chịu thiết, lạnh lùng uy bức cơ mà… Sao cái người đang nói chuyện với cô lại như một đứa nhỏ bám người vậy…
“Anh… là… ai…”
Lê Gia Hào bị hỏi đứng hình mất ba giây mới có thể phản ứng lại, khuôn mặt còn đen hơn cả đít nồi.
“Trần Thanh Trúc… Em… Em… chờ đó ngày mai để xem làm sao anh xử em…”
“Ơ… là chồng à… hì hì… em cứ tưởng nhầm lẫn… ây ây… vẫn tốt… nếu vẫn là cái giọng điệu buồn nôn ban nãy… hì hì… em muốn trả hàng…”
“Em… nằm mơ đi… kiếp này định sẵn em chính là của Lê Gia Hào anh đây rồi…”
“Biết… biết… vậy bây giờ anh mà còn dây dưa nữa anh không ngủ, cũng không cho em ngủ vậy ngày mai đám cưới làm sao mà tổ chức đây?”
“Được rồi… vậy em ngủ sớm đi…”
“Hừ hừ… Lê Gia Hào… một giờ sáng anh còn bảo là sớm…anh giỏi…”
“Ôi… muộn như vậy rồi sao… vậy chúng ta đi ngủ thôi…”
Sáng ngày hôm sau hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, khách mời đến đám cưới đều đã có mặt đông đủ, các nghi thức được diễn ra vô cùng thuận lợi.
Kết thúc nghi lễ tổ chức chính, chính là phân khúc tiệc rượu. Hai vợ chồng son bị quan khách lôi kéo uống rượu mừng. Trần Thanh Trúc cảm thấy hôm nay là ngày vui của mình nên cũng không nề hà, nghĩ uống một chút cũng không có sao… Nhưng sự thật chứng minh nó lại có sao vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi men rượu đã ngấm sau có ba ly, thì cô dâu xinh đẹp bắt đầu say…
Lê Gia Hào có cảm giác không ổn muốn ôm vợ về phòng nghỉ thì bị cô đẩy ra.
“Ừm… Ôi hôm nay thật là vui quá đi… nào chúng ta cùng nâng ly… cạn nào… zooo…”
Lê Gia Hào đỡ lấy ly rượu trong tay cô, nhỏ giọng dụ dỗ.
“Vợ ơi… em say rồi… chúng ta về phòng nghỉ nào…”
Trần Thanh Trúc đã say, nghe tiếng nhạc xập xình thì thân thể liền lắc lư theo, đẩy Lê Gia Hào ra một bên.
“Chồng… ông xã…”
Lê Gia Hào cố gắng đỡ lấy vợ mình, nhẹ giọng.
“Anh đây vợ ơi…”
Trần Thanh Trúc đưa tay khẽ vuốt má anh cười khúc khích…
“Chồng… ợ… hôm nay… ợ… là ngày vui… ợ… của chúng… ợ… ta… chúng ta… ợ… là nhân vật chính… ợ… chúng ta… ợ… phải cùng khách… ợ… vui tới bến… ợ…”
“Nhưng mà vợ ơi em say quá rồi…”
“Em không có say…”
Lê Gia Hào đau khổ trong lòng không thôi, vợ anh say chính là khó đối phó nhất.
Ở một bên những người bạn thân thiết nhìn thấy một màn này thì cười so với khóc còn méo mó hơn. Họ bây giờ chạy có còn kịp hay không? Câu trả lời chính là không, bởi vì bên kia…
Trần Thanh Trúc đã bắt đầu nhảy nhót trong tiếng nhạc, lôi kéo Lê Gia Hào phải nhảy cùng cô. Lại hướng đám bạn bè mà la hét.
“Nào… nào…ợ… tới đây nào… hôm nay ai mà ra về trước… hắc hắc… tôi sẽ… ợ… xử lý nghiêm…”
Mọi người nhìn nhau bất đắc dĩ, lúc này Yêu Nữ đã là người dẫn đầu đi tới bắt đầu nhảy, cô nàng này cũng đã ngà ngà ngấm hơi men, quyết chơi tới bến…
Những người còn lại cũng cảm thấy đây là dịp hiếm có, vậy cần gì phải nề hà chứ, cứ chơi đã rồi tính sau…
(còn tiếp)