Chương 156 - Đỡ đạn
Ông Khánh ánh mắt lặng lẽ nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn nhẹ nhàng mở lời. Người nọ cười nên càng thêm khoái chí.
“Haha… nên… nên chứ… haha…”
Ở bên cạnh Trần Thanh Trúc âm thầm quan sát, cũng đã có thể hiểu rõ được tất cả mọi chuyện đã và đang xảy ra trước đó và hiện tại. Cô đưa ánh mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nọ. Người này âm thầm bày mưu tính kế, nhẫn nhịn cũng đủ lâu. Ông ta thực sự là kiên nhẫn, và cũng thực tàn nhẫn.
Một lúc sau nhóm người này rời đi, Trần Thanh Trúc trên tay từ bao giờ đã xuấ hiện một con dao nhỏ tự cứa đứt dây trói, lại nhanh chóng cởi bỏ mọi ràng buộc. Cô chạy đến bên một nhà ba người ông Khánh bà Điển cởi trói cho họ. đi đến chỗ cửa sổ nhìn xuống thấy xung quanh có vô số người đứng canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Trần Thanh Trúc từ trong tóc của mình lấy ra một thiết bị liên lạc nhỏ gọn, nhấn nút một cái…
Thời gian thấm thoát trôi qua từng phút giây khẩn trương vô cùng. Trần Thanh Trúc tự tin rằng nếu chỉ có một mình cô thì cô hoàn toàn có thể dễ dàng từ đây mà thoát ly, nhưng bây giờ bên cạnh cô lại nhiều thêm những ba người. Cô muốn bảo vệ họ an toàn thì chỉ có thể ở lại phát ra tín hiệu rồi chờ đợi.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… cuối cùng bên ngoài vọng vào tiếng còi xe cảnh sát. Trần Thanh Trúc khẽ cong khóe môi thở ra một hơi, tóm được rồi…
Bên ngoài hành lang vang lên một loạt bước chân gấp gáp, tiếng người la lớn.
“Mau đi vào phòng kia khống chế bốn người kia ra đây. Mẹ nó…lấy bốn người kia làm con tin thì chúng ta mới có thể thoát được…”
Trần Thanh Trúc đang áp tai vào cánh cửa nghe động tĩnh, thấy bên ngoài nhốn nháo, lại nghe thấy những lời kia thì nhanh chóng đưa ba người nhà ông Khánh bà Điển cùng Lê Yên Thư trốn đi, còn mình tự đứng ngay cạnh cửa, mấy tên kia vừa tiến vào đã nhanh gọn giải quyết, không để bọn chúng kịp phản ứng.
Trần Thanh Trúc biết chỉ cần không để bọn này khống chế được con tin, vậy cô chỉ cần chờ người của mình đến đón về mà thôi.
Bên ngoài tòa nhà cảnh sát nhanh chóng bao vây phong tỏa. Tiếng súng vang lên không ngớt, một tràng đấu súng này cũng là kéo dài không bao lâu thì ngừng lại, cảnh sát cơ bản đã khống chế được cục diện.
Trong những người có mặt tại đấy còn có cả Lê Gia Hào và Lê Xuân Trường, cùng Hà Tùng Bách. Trong nhóm cảnh sát làm nhiệm vụ có ba người sau khi xông vào bên trong nhanh chóng xuất thủ, chọn đúng Hoàng Kim Huy mà đánh, không cho hắn có một cơ hội chạy trốn nào cả.
Lê Gia Hào nhanh chóng tìm được bốn người Trần Thanh Trúc dẫn người trở ra.
Hoàng Kim Huy nhìn thấy mấy người Trần Thanh Trúc và Lê Gia Hào đi xuống lầu, hận ý trong mắt lóe lên, căm hận muốn xông đến, nhưng lại bị nhóm ba người cảnh sát đánh đến.
Trần Thanh Trúc nhìn ba người cảnh sát kia thấy là người quen thì chỉ cười nhẹ lắc đầu muốn rời đi. Nhưng bất chợt “Đoàng…” Một tiếng súng vang lên.Trần Thanh Trúc từ từ ngã xuống, Lê Gia Hào khiếp sợ phản ứng chậm một nhịp ôm lấy cô.
“Vợ ơi…”
“Đoàng…” Một tiếng súng nữa lại vang lên, lần này người ngã xuống chính là người đàn ông ngồi trên xe lăn.
“Ba…”
Hoàng Kim Huy bị khống chế bởi còng số tám nhìn thấy một màn này thì phẫn hận mà kêu to một tiếng.
Tại bệnh viện trước cửa phòng phẫu thuật một nhà bốn người Lê Gia Hào, Lê Hoàng Khánh, Hà Thảo Điển, Lê Yên Thư đang ngồi đó trên mặt tràn đầy lo lắng.
Ông ngoại Trần Thanh Trúc cũng hớt hải chạy đến, Trần Nhất Sơn trên người mặc quần áo bệnh nhân cũng vội vàng chạy đến.
Trần Nhất Sơn nhanh chóng đi đến trước mặt Lê Gia Hào nắm lấy cổ áo anh, ánh mắt tràn đầy tức giận, rít lên.
“Chuyện này là thế nào? Cậu nói cho tôi nghe… là thế nào. Con mẹ nó… em gái ông đây hôm trước vẫn còn nấu cháo cho anh trai, tươi cười rạng rỡ vậy mà bây giờ tại sao lại ở trong kia hả?…”
“Là lỗi của tôi, tôi đã không bảo vệ cô ấy chu toàn… Là lỗi của tôi…”
Lê Gia Hào ánh mắt ảm đạm, u ám một mực cúi đầu không ngẩng lên nhìn Trần Nhất Sơn, giọng nói tràn đầy bi thương và bất lực. Vợ anh khi đó chính là thay anh chắn một viên đạn kia, cô là vì bảo vệ anh.
Lúc này bên ngoài có bốn bóng người hớt hải chạy đến đi thẳng đến, một trong số đó trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật trong tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trần Nhất Sơn cũng như tất cả mọi người ở tại chỗ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra ngơ ngẩn nhìn những người trước mặt. Lê Gia Hào nhìn đến những người này nhận ra một trong số đó chính là một người cảnh sát có mặt bạn nãy. Anh đi đến nói với họ.
“Người ban nãy là Minh Kha?…”
Ba người đồng loạt gật đầu. Lê Gia Hào có được đáp án thì ngồi phịch xuống đất lẩm nhẩm.
“Tốt rồi… tốt rồi…”
(Còn tiếp)