Chương 241: Đón con
Lúc này có hai cậu nhóc cũng bước ra khỏi cổng trường nhìn nó hắng giọng nói: “Này, Nguyên Khải, cậu nói mẹ cậu đến đón cơ mà, thế mẹ cậu đâu rồi?”
“Mẹ tớ đang đến.” Nguyên Khải đáp trả.
“Hừm, chỉ có ba cậu thôi chứ gì, làm gì có mẹ, cậu nói khoác, lêu lêu.” Cậu nhóc mặc áo xanh đeo cặp Superman lè lưỡi trêu chọc.
Nguyên Khải nhìn hai cậu bạn phồng má nhỏ nói: “Các cậu cứ trêu tớ đi, mẹ tớ rất nhanh sẽ đến.”
“Được thôi, chúng tớ cũng muốn xem mẹ cậu thế nào.”
“Mẹ tớ là tiên nữ.” Nguyên Khải vô cùng tự hào nói.
Cậu nhóc áo xanh khoanh tay hừ nhẹ: “Hừ, ở đâu ra tiên nữ chứ, có mà cậu tưởng tượng thì có.”
Mấy nhóc con xung quanh không ngừng cười đùa Nguyên Khải, ba mẹ bọn chúng dường như cũng chưa đến đón.
Cô giáo thấy vậy chỉ nói một hai câu: “Các con, không được trêu Nguyên Khải nữa, mau đứng yên ở đây nào, ba mẹ các con sẽ đến nhanh thôi.”
“Con đâu trêu chọc Nguyên Khải, rõ ràng là cậu ta không có mẹ, còn nói gì tiên nữ, mẹ tớ còn là hoa hậu quốc tế đấy, cậu xem đây.” Cậu nhóc mặc áo xanh tiếp tục nói, còn làm bộ dạng đắc ý đưa tấm poster nhét trong cặp cho Nguyên Khải xem.
Nó không thèm nhìn chỉ bảo: “Mẹ cậu không đẹp bằng mẹ tớ.”
“Gì chứ, mẹ tớ là đẹp nhất, cậu không có mẹ đừng có mà so sánh với mẹ tớ, ai cũng bảo mẹ tớ đẹp số một Dạ Lan, mẹ cậu là gì chứ?” Cậu bé áo xanh gân cổ lên nói.
Nguyên Khải cũng không chịu thua: “Mẹ tớ mới đẹp, đẹp nhất vũ trụ này, mẹ cậu xấu lắm.”
“Không phải, là mẹ tớ.”
“Mẹ tớ.”
Hai đứa cãi nhau ỏm tỏi trước cổng trường cô giáo muốn khuyên cũng không khuyên nổi.
Lúc này một chiếc Porsche màu đỏ lại đậu trước trường hợp, theo sau là một chiếc BMW màu đen. Trên chiếc xe phía sau có hai vệ sĩ đi xuống nhanh chân đi tới mở cửa xe Porsche đỡ người phụ nữ mặc váy đen bước xuống.
Cô ta vừa đặt chân lên mặt đất cậu nhóc mặc áo màu xanh đã hô lên: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
Người phụ nữ bước từng bước chuẩn siêu mẫu về phía đứa trẻ, lúc gần đến nơi mới tháo kính xuống nhìn cô giáo cùng đám trẻ con, ánh mắt rơi vào cậu nhóc áo xanh nói: “Bảo bối của mẹ hôm nay con học có vui không? Có bị ai bắt nạt không?”
“Không ai bắt nạt con cả nhưng mà thằng nhóc Nguyên Khải này lại dám nói mẹ xấu, bảo mẹ không đẹp bằng mẹ nó, còn nói mẹ nó đẹp nhất vũ trụ.” Thằng nhóc chỉ tay vào Nguyên Khải.
Người phụ nữ đưa mắt nhìn nó, không vui hỏi: “Đây là con cái nhà ai, sao có thể ăn nói hỗn hào như thế, cô giáo không dạy được nó sao?”
“Này…” Cô giáo tính nói chuyện thì cậu bé áo xanh lại lên tiếng: “Mẹ ơi, nó chỉ có ba thôi không có mẹ đâu, nó mồ côi mẹ đấy.”
“Ồ, mồ côi mẹ sao? Thật đáng thương, chẳng trách chẳng ai dạy nhóc cách nói chuyện với người lớn, thế thì để cô dạy cho nhóc biết nhé.” Người phụ nữ nhếch môi đang định nói gì thì bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Con trai tôi không cần cô phải dạy đâu.”
Toàn bộ mọi người theo giọng nói nhìn qua, người đến là một cô gái mặc váy lụa xanh tinh tế choàng thêm chiếc áo khoác mỏng màu trắng, chân đi cao gót bảy phân kèm chiếc giỏ xách hàng hiệu. Điều quan trọng là khuôn mặt của cô đẹp như tranh vẽ, nhã nhặn mà cao quý, thêm vào đó cô còn có làn da trắng hơn cả tuyết.
Người phụ nữ ở bên này mặc dù là siêu mẫu, sắc đẹp phải nói hoa nhường nguyệt thẹn nhưng khi nhìn thấy người mới tới này cũng phải kinh ngạc mấy giây.
Nguyên Khải thấy cô gái hai mắt mở to chạy nhanh về phía cô gọi: “Mẹ, mẹ đến rồi.”
“Ừm, mẹ đến hơi trễ Nguyên Khải không trách mẹ chứ?” Dương Ái Vân ôm thằng bé, vuốt nhẹ má nó hỏi. Đáng lẽ cô và Cảnh Đình cùng đến nhưng đến giờ chót phòng kỹ thuật bên kia có sự cố gì đó anh phải đi xem nên cô đành đi một mình đến đón con, theo đó tất nhiên cũng có thêm vệ sĩ đi cùng.
“Không, mẹ đến là tốt rồi, con không trách mẹ đâu.” Thằng bé ôm cổ cô vui sướng.
Lúc này có một giọng nói vang lên: “Xin lỗi, cô là mẹ của Nguyên Khải sao?”
Dương Ái Vân ngước mắt lên nhìn cô giáo lại cười nói: “Đúng vậy, chào cô, tôi là mẹ của Nguyên Khải, Dương Ái Vân. Thời gian qua tôi không thể ở bên thằng bé cảm ơn cô đã chỉ dạy cho con tôi.”
“Ách, không có gì, nhưng mà tôi không nghe chủ tịch Sầm nói gì về mẹ của Nguyên Khải tôi không thể để cô đưa thằng bé đi được.” Cô giáo nhìn cô nghi ngờ nồng đậm.
“Cái gì, chủ tịch Sầm, nói vậy đứa bé này là con trai của chủ tịch Sầm sao?” Người phụ nữ siêu mẫu bỗng nhiên lên tiếng.
Cô gái nhẹ nhàng nói: “Vâng, cô Phương, Nguyên Khải là con trai của chủ tịch Sầm.”
Cô giáo lên tiếng xác nhận, người trước mặt cô là Lưu Hà Phương, siêu mẫu đang hot hiện nay, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Lưu Hà Phương nghe vậy đứng hình mấy giây lại lên tiếng: “Tôi cũng quen biết với chủ tịch Sầm, có điều mấy năm nay ai cũng biết vợ anh ta đã chết rồi, làm sao lại lòi ra một người mẹ, chắc chắn cô ta muốn leo cao mới nhận vơ là mẹ đứa bé. Cô giáo à, tôi khuyên cô nên cẩn thận, lỡ người này bắt cóc đứa bé thì cô không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Mẹ là mẹ của Nguyên Khải không phải kẻ bắt cóc, không cho cô nói thế.” Nhóc con chưa gì lên tiếng.
Lưu Hà Phương lại bảo: “Có phải cô đã dạy thằng bé gọi cô là mẹ không? Lợi dụng đứa bé không có mẹ muốn làm mẹ của nó sao? Hay là nói cô muốn làm phu nhân chủ tịch?”
Dương Ái Vân nhìn người phụ nữ kiêu kỳ trước mắt điềm đạm nói: “Tôi không muốn làm phu nhân chủ tịch gì, tôi chỉ là mẹ của Sầm Nguyên Khải, vợ của Sầm Cảnh Đình.”
“Ha, còn dám nói mình là vợ của chủ tịch cơ đấy, vậy mà nói mình không muốn làm phu nhân chủ tịch. Này cô gái tôi khuyên cô đừng có mà trèo cao, vị trí này cô không đảm đương được đâu.” Lưu Hà Phương chẹp miệng lắc đầu.
Dương Ái Vân cười cười nói: “Vậy sao, tôi đã đảm đương mấy năm nay rồi, hiện tại và tương lai tôi vẫn muốn tiếp tục đảm đương.”
“Hừ, nói mà không biết ngượng, có tin tôi sẽ kiện cô tội mạo danh không?”