Chương 207: Ứng cứu
Phong Đại phụ trách đưa tiểu thiếu gia Sầm Nguyên Khải cùng bà vú ra ngoài nhưng đến biệt thự phía đông bọn họ bị phát hiện. Người của Minh Tường dường như biết trước bọn họ sẽ đến đây nên đã canh sẵn.
Hắn cùng ba người tiếp ứng bị bao lại trong một vòng vây, bà Nhung ôm đứa bé ngồi trước cửa biệt thự ngạo nghễ nhìn đám người Phong Đại.
“Đúng là một lũ giun đỉa sống dai, chủ cũng mất rồi mà còn thích ngọ nguậy.”
“Đại phu nhân, tôi nể bà là mẹ của thiếu gia nên mới tôn trọng, nhưng giờ phút này con mẹ nó tôi thèm vào tôn trọng bà, thứ như bà chỉ đáng băm vằm cho chó ăn mà thôi.” Phong Đại không nhịn được cơn tức giận trong lòng.
Thiếu gia và thiếu phu nhân gặp nạn bọn họ là người ngoài còn cảm thấy đau buồn thương xót, vậy mà người được xưng là mẹ lại dửng dưng còn uy hiếp đến tính mạng của cháu trai mình, đúng là mẹ nó muốn chửi thề.
Bà Nhung nghe Phong Đại nói những lời này trong lòng phập phồng lên xuống, đôi mắt cũng ánh lên vẻ tức giận: “Mày là cái thá gì dám ăn nói như vậy với tao?”
“Tôi chẳng là cái gì nhưng tôi thấy bà lại ngứa mắt, phi, bà làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý nhưng thiếu gia lại nể tình mẹ con tha cho bà, ấy vậy mà bà còn không biết thân biết phận, đại phu nhân, những chuyện bà làm chứng cứ vẫn còn đây, một khi tôi đưa chúng lên đồn bà nghĩ mình còn ngạo nghễ được sao?” Phong Đại oanh liệt nói một tràng dài, khí thế như ngọn lửa phừng cháy.
“Mày nói cái gì?” Bà Nhung ngưng thần vài giây, đôi mắt thoáng chút kinh hãi.
Phong Đại thấy bà ta bị dọa cười lạnh: “Có phải bà đã sợ rồi đúng không? Bà tốt nhất quay đầu là bờ đừng để ở tù rồi mới hối hận, đã muộn rồi.”
“Ha, mày nói tao quay đầu sao? Từ trước đến nay tao đã làm sai cái gì? Là do nhà họ Sầm ép tao thôi, bọn họ đáng bị như thế. Phong Đại, mày đừng hòng dọa tao, nếu không tao giết thằng bé này cho mày xem.” Bà Nhung vừa nói vừa siết chặt đứa bé.
Ngay lập tức có tiếng khóc vang lên, Phong Đại sợ hãi nói: “Bà không được phép đụng đến tiểu thiếu gia.”
Bà Nhung lật ngược được tình thế cười đắc ý: “Được, muốn tao không đụng cũng được thôi, đưa những chứng cứ mày nói đến đây trao đổi với đứa bé này, nếu không đừng trách tao làm gì nó.”
Bà ta buông lời đe dọa đồng thời giơ đứa bé lên cao như muốn ném xuống.
Phong Đại thấy vậy càng thêm hoảng sợ: “Không được, đại phu nhân, nói thế nào tiểu thiếu gia cũng là cháu của bà, sao bà có thể.”
“Thì sao? Tao không thích thằng cha nó thì nó cũng vậy thôi.” Bà Nhung ánh mắt tràn đầy sự hung tợn.
Phong Đại sợ bà ta kích động làm gì đứa bé nên kìm nén tức giận nói: “Được, tôi sẽ mang chứng cứ đến đây, mong bà tha cho tiểu thiếu gia.”
“Tốt lắm, như vậy từ đầu không phải tốt hơn sao?” Bà Nhung vừa nói vừa hạ đứa bé xuống.
Phong Đại mím môi: “Ngày mai tôi sẽ đưa chứng cứ cho bà nhưng bà cũng phải đảm bảo đứa bé không sao, chúng ta sẽ trao đổi một cách sòng phẳng.”
“Được thôi.” Bà Nhung nghe vậy sảng khoái đồng ý lại để vệ sĩ của mình tránh đi.
“Ngày mai, đúng 7h tối, nếu mày không đưa chứng cứ đến thì số phận của thằng bé này sẽ do tao quyết định.”
Phong Đại nghe vậy nghiến răng ken két, đành phải lui binh để nghĩ đối sách khác.
Bên này Khải Nam cũng bị chặn đường nhưng thân thủ nhanh nhẹn cùng với hai người nữa dẹp được bọn vệ sĩ của Minh Tường qua một bên đi vào biệt thự phía Tây.
Lúc này cả nhà bốn người đang ở trong nhà nghe thấy động tĩnh thì nhìn ra bên ngoài, thấy Khải Nam Sầm Tuệ Nhi có chút kinh ngạc: “Anh, làm sao anh có thể vào đây?”
“Tôi có cách của mình, Tuệ Nhi, tôi sẽ đưa cô cùng nhị phu nhân và Phong thiếu gia rời đi, các người mau theo tôi.” Khải Nam không có thời gian nói nhiều, bọn họ cần phải rời đi gấp.
Sầm Tuệ Nhi nghe vậy lưỡng lự hỏi: “Còn ông nội thì sao?”
“Gia chủ không muốn rời đi, ông ấy bảo tôi đưa mọi người đi trước, Tuệ Nhi, không có thời gian đâu, mau đi.” Khải Nam hối thúc.
Sầm Tuệ Nhi siết chặt tay lại bảo: “Không được, tôi không thể để ông một mình, Khải Nam, nhờ anh đưa người nhà tôi đi trước, tôi sẽ ở lại đây cùng ông.”
“Tuệ Nhi, con nghĩ cái gì vậy, nếu con ở lại bà Nhung sẽ không tha cho con đâu. Bà ta ghét mẹ như thế chắc chắn sẽ làm khổ con thôi, Tuệ Nhi, chúng ta cùng đi đi con.” Bà Lê vội vàng lên tiếng, có người ứng cứu bà ta chỉ mong nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.
Hôm qua Kim Nhung đến gặp đã nói mấy lời đáng sợ khiến bà ta vẫn còn đang ám ảnh, không dám ở đây lâu.
Sầm Tuệ Nhi thấy mẹ mình lo lắng thì nói: “Mẹ, con cũng là một thành viên của nhà họ Sầm, bây giờ gia đình gặp chuyện sao con có thể chạy trốn.”
“Con…”
“Mẹ, Tuệ Nhi nói đúng, con nghĩ chúng ta không cần phải đi đâu cả, nơi đây là nhà của chúng ta, lúc này nhà họ Sầm phải đồng tâm hiệp lực để vượt qua khó khăn, chứ không phải là chạy trốn.” Sầm Thanh Phong cũng lên tiếng.
Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng
Bà Lê thấy hai đứa con cùng kiên quyết thì nôn nóng không thôi: “Các con, các con suy nghĩ cái gì vậy hả? Giờ ở lại thì có thể làm gì, cũng bị nhốt trong đây mà thôi, các con muốn vậy lắm sao?”
Hai người nghe vậy không ai trả lời, bọn họ có lập trường của mình. Sầm Thanh Phong lại nói: “Khải Nam, nhờ anh mang vợ và mẹ tôi đi trước, chúng tôi là con cháu Sầm Gia không thể đi đâu được.”
“Không, em ở cùng anh.” Sầm Thanh Phong vừa dứt lời thì cô gái im lặng nãy giờ lên tiếng.
Sầm Thanh Phong nhìn vợ mình, có kinh ngạc, có bất đắc dĩ lại bảo: “Nhà họ Sầm ra nông nỗi này em không nhất thiết ở cùng anh chịu khổ, đi đi, bên ngoài sẽ tốt đẹp hơn.”
“Không, Sầm Thanh Phong, có phải từ đầu đến cuối anh không xem em là vợ không?” Cô gái ấm ức nói, hai mắt cũng rớm lệ.
Sầm Thanh Phong không nhịn được thở dài: “Em đã gả cho anh thì là vợ anh, chỉ là anh không muốn em phải chịu khổ thôi, từ đầu đến giờ em đã chịu nhiều ấm ức rồi, có lẽ anh không phải là người chồng tốt, Phương, anh…”
“Đủ rồi, em đã bảo không đi, Sầm Thanh Phong, anh coi em là loại người gì, ban đầu đúng là em có nhiều bất mãn với anh nhưng thời gian qua em đã nhìn rõ một số sự việc cũng nhìn rõ lòng mình, Thanh Phong, coi như em xin anh, đừng đẩy em đi được không, em muốn ở bên anh, anh ở đâu em ở đó.” Cô gái vô cùng kiên định nói.
Nghe lời giãi bày của vợ cảm xúc của Sầm Thanh Phong xáo trộn cả lên không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này Khải Nam bất chợt lên tiếng: “Xin lỗi cắt ngang lời hai vị, tôi có thể nói vài câu không?”
Đám người lại nhìn Khải Nam, hắn cũng không dài dòng mà nói thẳng: “Hiện tại nhà họ Sầm gần như bị cô lập, các vị ở lại cũng không làm được gì, chi bằng ra ngoài lại tìm thời cơ phản kích, nếu cứ khăng khăng ở đây thì như nhị phu nhân nói các vị cũng sẽ bị nhốt mãi mãi không có lối thoát, chúng tôi bên ngoài cũng khó tiếp ứng mọi người.”
Nghe Khải Nam nói Sầm Tuệ Nhi và Sầm Thanh Phong cùng nhìn nhau, không thể không nói lời của anh ta hoàn toàn có lý.
Khải Nam thấy hai người nghe hiểu ý mình lại bảo: “Các vị nên quyết định dứt khoát, bên ngoài Minh Tương để rất nhiều vệ sĩ canh gác, chúng tôi chỉ có thể chọn cơ hội này để xông vào cứu người, lần sau sẽ vô cùng khó khăn.”