Chương 205: Phong ba nhà họ Sầm
Bà Nhung nhìn ông Sầm sốt ruột lại lên tiếng: “Ba làm gì mà hấp tấp như thế con chỉ muốn xem cháu trai thôi mà, đúng rồi, ba mẹ nó không còn nữa từ giờ con sẽ nuôi đứa trẻ này.”
“Chị câm miệng, con trai chị gặp nạn chị không sốt ruột đau lòng một chút nào sao? Chị là mẹ kiểu gì vậy, lương tâm của chị bị chó tha rồi đúng không?” Ông Sầm tức giận, nếu không phải ADN của bọn họ trùng nhau ông còn cho rằng Cảnh Đình là con ghẻ của Kim Nhung, nhưng sự thật thằng bé đích thị là con ruột của bà ta nhưng chẳng hiểu lý do gì Kim Nhung lại đối xử với thằng bé như vậy.
Lúc này bà ta cũng không chịu nổi nữa mà nói: “Người không có lương tâm là các người, nếu lúc đó thằng con trai ông không ép tôi gả vào Sầm Gia tôi đã chẳng sinh ra thứ con như nó.”
“Bốp.” Bà Nhung vừa dứt lời ăn ngay cái tát của ông Sầm.
“Thứ con như nó, câu này mà chị cũng nói ra được à, rác rưởi.” Ông Sầm tức giận đến cực độ, không nghĩ một người mẹ có thể nói ra được lời này, thật sự không thể tha thứ.
Bà Nhung ôm mặt hai mắt đỏ ửng, lại cười khẩy: “Sầm Chính, tôi nhịn ông cũng lâu rồi, ông nghĩ nhà họ Sầm các người danh giá phú quý thì muốn làm gì cũng được sao? Tôi không hề muốn bước chân vào nhà họ Sầm các người một chút nào nhưng một khi các người đã ép tôi, tôi sẽ cho ông nếm mùi đau khổ.”
“Kim Nhung, tôi chỉ hỏi chị tại sao chị có thể yêu thương Cảnh Đông lại không chút thương xót cho Cảnh Đình, cả hai đều là con trai ruột của chị không phải sao?” Dù có ghét con trai ông thì đứa con dâu này cũng không nên phân biệt đối xử như vậy. Đúng là không thể hiểu nổi, ông cũng đã nghi ngờ thân phận Cảnh Đông nhưng khi xét nghiệm nó đúng là con cháu nhà họ Sầm, vậy thì nguyên nhân là gì?
Kim Nhung nghe vậy toan nói thì bị Minh Tường kéo lại ra hiệu, bà ta lại kìm sự tức giận trong lòng bảo: “Cảnh Đình nó giống y chang Sầm Thịnh Minh tôi vừa nhìn đã uất hận làm sao có thể yêu thương nó, ngược lại Cảnh Đông giống tôi nhiều hơn cho nên tôi đã dành tình cảm cho nó.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Ông Sầm nửa tin nửa ngờ.
“Chứ không ông nghĩ thế nào, nếu Cảnh Đình không giống với thằng cha khốn nạn của nó có khi tôi sẽ yêu thương nó nhiều hơn. Nhưng đáng tiếc nó lại cố tình giống hắn, vậy thì nó đành chịu cảnh ngộ này thôi.”Bà Nhung nhe răng nói.
“Ra là vậy à, được, Kim Nhung, tôi muốn xem chị có thể làm cái gì.” Mặc dù bị đả kích từ chuyện này qua chuyện nọ nhưng ông Sầm vẫn là gia chủ của Sầm Gia, ông vẫn phải cáng đáng cái nhà này.
Cho nên dù có nhiều tin tức xấu đến mấy ông cũng phải nhẫn chịu và bình tĩnh đến giây phút cuối cùng.
“Vậy ông hãy chống mắt lên mà xem.” Bà Nhung cười gằn lại ra lệnh: “Đem bọn chúng đi, đưa đứa bé cho tôi.”
“Kim Nhung, tôi mặc chị muốn làm cái gì cũng được nhưng đưa bé chị không thể đụng vào.” Ông Sầm nôn nóng nói.
Bà Nhung lại không theo ông cười gằn: “Bây giờ tôi đã là chủ căn nhà này, mọi chuyện đều nghe theo tôi mà không phải là ông.”
Dứt lời bà ta đi đến chỗ bà vú giật đứa bé về phía mình, lập tức căn phòng lại có tiếng khóc vang lên: “Oe oe oe…”
“Ồn ào chết đi được, câm miệng lại cho tao.” Bà Nhung tức tối quát, lại một mạch ôm đứa bé đi.
Ông Sầm thấy vậy nôn nóng muốn đi lên: “Kim Nhung, chị muốn làm gì thằng nhỏ, mau trả nó lại cho tôi.”
Ông Sầm chưa kịp đi được mấy bước đã bị vệ sĩ chặn lại: “Ông già, ngoan ngoãn chút đi.”
“Không, không, Nguyên Khải, cháu tôi.” Ông Sầm nhìn đứa bé bị đưa đi không khỏi khụy xuống sàn.
“Ông nội.” Sầm Thanh Phong bất chấp súng chĩa đầu mình vội vàng đi đến đỡ ông đồng thời xem mạch.
Hắn học tây đông y kết hợp nên cũng am hiểu chuyện bắt mạch, sau khi xem thấy ông không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Những người còn lại không thể làm gì, Sầm Tuệ Nhi lén lút muốn gọi điện cho Khải Nam nhưng cũng bất thành.
Minh Tường lên tiếng: “Tuệ Nhi tiểu thư, cô tốt nhất cũng nên ngoan ngoãn một chút.”
“Minh Tường, ông và bác dâu cả tôi rốt cuộc muốn làm gì? Các người nghĩ có thể khống chế chúng tôi mãi mãi sao?” Sầm Tuệ Nhi nhìn ông ta lạnh giọng nói.
Minh Tường cười khẽ: “Cô sai rồi, tôi không hề khống chế người nhà họ Sầm, các người có thấy tôi làm cái gì chưa?”
Sầm Tuệ Nhi nhìn thật kỹ ông ta, trong lòng cô vẫn không thể đoán được mục đích của người này, lẽ nào chỉ là muốn lấy cổ phần của Sầm Gia thôi sao?
“Vậy tôi hỏi câu cuối ông và bác dâu cả tôi có quan hệ gì?” Lúc trước biết được chuyện con chip là do bác dâu cả cấu kết với người này làm ra cô đã rất bất ngờ, không nghĩ bà Nhung lại có quan hệ với người này, mà quan hệ gì lại chẳng ai biết.
Minh Tường nghe câu hỏi này chỉ nói: “Cô bé à, chuyện này cô không cần biết đâu.”
Sầm Tuệ Nhi nhíu mày, cô không nghe được câu trả lời chỉ có thể ngầm suy đoán trong lòng.
Chỉ trong một đêm nhà họ Sầm gặp liên tiếp các kiếp nạn khó lường, không ai biết nhà họ xảy ra chuyện gì. Hôm sau hàng loại các tờ báo đưa lên tin tức về tai nạn của phó chủ tịch Sầm Gia – Sầm Cảnh Đình. Theo sau tin tức đó là tin Sầm Gia đổi chủ.
Sầm Cảnh Đình rơi vực sống chết không rõ, ông Sầm vì thương tiếc cháu trai nên đổ bệnh ghi giấy chuyển nhượng cổ phần cho Sầm Cảnh Đông, lại để Minh Tường là người dẫn dắt với cái danh quản lý của tân tổng giám đốc.
Sầm Tuệ Nhi cũng bị ép chuyển nhượng cổ phần cùng chức vị, cổ phần của Sầm Cảnh Đình và Sầm Hạo Nhiên tạm thời không thể xử lý. Cho nên lúc này đây Sầm Cảnh Đông nắm giữ trong tay 45% cổ phần, có đầy đủ điều kiện làm chức chủ tịch nhưng tuổi tác còn quá nhỏ lại không có kinh nghiệm nên ai cũng phản đối, tạm thời làm tân tổng giám đốc.
Đối với người bị đưa lên làm chức tổng giám đốc là Sầm Cảnh Đông chỉ như một con rối, không làm gì khác là ngồi trên ghế mặc mẹ mình cùng Minh Tường điều khiển.
Đến giờ phút này cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ hôm 29 tết cậu xin anh hai đi thăm mẹ, nói chuyện với bà một hồi thì cảm thấy buồn ngủ, khi tỉnh dậy thì mẹ lại nói cho cậu biết anh hai và chị dâu gặp nạn, ông nội bạo bệnh ngất xỉu, anh em họ trong nhà cũng đột ngột bị bệnh, nhà họ Sầm chỉ còn lại mình cậu nên ông Sầm đã nhượng quyền quản lý công ty cho cậu.
Sầm Cảnh Đông không thể tin được chuyện trước mắt, muốn về nhà họ Sầm xem thử nhưng mẹ lại không cho, trong lòng nôn nóng lại không thể làm gì.
Cộng động mạng cùng giới thương nghiệp xôn xao về chuyện nhà họ Sầm nhưng không ai biết cụ thể chuyện gì. Rất nhiều phóng viên tìm đến biệt thự nhà họ Sầm nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Bạch Long.
“Cậu nói sao cơ, toàn bộ người nhà họ Sầm đều bị Minh Tường khống chế sao?” Trong căn cứ mật của Bạch Long Lý Tuấn Phong không thể tin được chuyện này.
Hắn tuy là cảnh sát nhưng cũng là một thành viên của Bạch Long, đồng thời cũng là người đứng thứ hai sau Sầm Cảnh Đình.
Phong Đại điều tra tin tức nhà họ Sầm lần nữa xác định: “Phải, anh Phong, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Lý Tuấn Phong nhất thời chưa tiêu hóa được chuyện này, mọi việc cứ đến dồn dập khiến não hắn muốn điên lên, lại hỏi: “Ông Sầm và người nhà họ Sầm thì sao?”
“Tất cả đều bị bà Nhung và Minh Tường giam lỏng trong nhà, hơn nữa tiểu thiếu gia cũng bị bà Nhung đưa đi. Anh Phong, anh Đình không ở đây, chúng ta nên làm gì. Còn nữa, đội cứu hộ không có tin tức gì sao?” Phong Đại sốt ruột không thôi, đã qua hai ngày rồi, mọi chuyện có vẻ đều không như bọn họ mong muốn.
Lý Tuấn Phong trầm mặc: “Đã gọi mọi nhân lực tìm kiếm nhưng không có kết quả, bên dưới là vực thẳm nhưng nối liền với con sông, bọn họ rơi xuống đó cũng lành ít dữ nhiều, huống chi vực cao như vậy e là chưa ngã xuống đã…”
Lý Tuấn Phong nói đến đây ai cũng hiểu. Phong Đại lại đập bàn lên tiếng: “Em không tin anh Đình và chị dâu lại dễ chết như vậy. Anh Phong, còn một tia hy vọng chúng ta cũng phải tìm kiếm cho ra.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, trước tiên tối nay chúng ta phải vào Sầm Gia một chuyến, Phong Đại, Khải Nam, hai người rành địa thế nhà họ Sầm nên các cậu đị đi, nhớ, trước tiên phải nắm rõ tình hình, không cần phải manh động.” Lý Tuấn Phong dặn dò.
Hai người đương nhiên hiểu, lúc này bọn họ còn chưa xác định được sự việc chỉ nghe tin tức trên báo chí và xem xét bên ngoài nhà họ Sầm, tình hình cụ thể phải kiểm tra mới biết.