Chương 695 Thành phố sòng bạc?
Kiều Thời Khiêm tức gần chết.
Lời này nghe có vẻ không có vấn đề nhưng cho dù nhìn thế nào, Kiều Thời Khiêm cũng cảm thấy thằng nhóc thối này giống như đang cố tình làm khó anh ta.
Kiều Thời Khiêm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại trước. Phải biết rằng anh ta là một luật sư, từng có nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng đều bại trong tay anh ta
Lẽ nào anh ta không xử lý được một thằng nhóc như vậy ư?
Kiều Thời Khiêm bước tới: “Ôn Cận, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
Vẻ mặt Ôn Cận hờ hững: “Nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là nói về quan hệ của chúng ta bây giờ, Tiểu Cận, tôi biết cậu rất tức giận chuyện tôi bắt nạt chị cậu nhưng cậu yên tâm, những chuyện đó đều đã là quá khứ, sau này tôi sẽ không giữ chị cậu nữa.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật, nếu không tôi cũng sẽ không đến đây cùng các cậu, cậu nói đúng không?”
Kiều Thời Khiêm ruốt cuộc cũng đặt thái độ của mình ở thấp nhất, anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu có thể dỗ được chàng trai này thì xem như có mất mặt ở trước mặt cậu cũng không là gì.
Ôn Cận nghe xong, cuối cùng cũng đặt điện thoại trong tay xuống mỉm cười nhìn anh ta.
“Quả thực, lần này luật sư Kiều thật sự có lòng, nhưng mà lẽ nào không phải luật sư Kiều cũng luôn đợi cơ hội để thể hiện đấy sao?
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói sai rồi sao? Trong tay Lâm Ân có rất nhiều luật sư, vậy mà ông ta lại chọn anh đầu tiên, e là cũng do anh tự tiến cử nhỉ? Vả lại ngay cả vé máy bay cũng đã mua sẵn từ trước, luật sư Kiều này, anh cũng thật là phí hết tâm sức đấy.”
Chàng trai ngồi trên sofa, bởi vì tóc mái trước trán dày cộng thêm cặp kính gọng đen bản to nên về cơ bản không nhìn ra được biểu cảm của cậu như thế nào.
Nhưng, có thể nghe rõ được sự mỉa mai trong giọng nói của cậu.
Cho dù là khi nói những lời này cậu đang mỉm cười nhưng là người đều có thể hiểu, những câu từ phát ra từ trong miệng cậu không hề có từ nào dơ bẩn.
Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi sắc mặt, từ xanh sang trắng giống như bị ai đó tát vào mặt, rất đặc sắc.
“Ôn Cận, cậu…”
“Đủ rồi, hai người đừng nói nữa!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bước ra, gương mặt to bằng lòng bàn tay tái mét.
Khóe miệng Ôn Cận thoáng qua một tia châm chọc, cuối cùng cậu không ồn ào nữa mà tiếp tục ngoan ngoãn chơi điện thoại của mình.
Kiều Thời Khiêm hết sức bối rối, anh ta không biết nên nói gì với cô gái ấy vào lúc này nên chỉ có thể cứng đờ mặt, miệng ấp úng: “Nancy, tôi…”
“Được rồi, anh thăm dò được gì rồi? Khách hàng bên kia có sẵn lòng giao dịch với chúng ta không?”
“Sẵn lòng sẵn lòng, 8 giờ tối nay ở thành phố sòng bạc.”
Kiều Thời Khiêm lập tức vui vẻ nói ra tin tức mình thăm dò được.
Thành phố sòng bạc?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Cô chưa từng đi đến nơi đó và cô cũng biết đó là một nơi tốt xấu lẫn lộn, nơi này vốn là chiến trường, nếu đi đến nơi đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Nancy, cô đang lo lắng à? Không sao đâu, bên này tôi sẽ sắp xếp.”
“Không cần đâu, tôi và em trai tôi đi sang đó là được, luật sư Kiều rất cảm ơn anh đã đến đây cùng chúng tôi, nếu không còn việc gì nữa thì anh về nước M đi.”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói ra câu này.
Lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm, dường như giữa hai người họ chỉ là người xa lạ hết mức bình thường mà thôi.
Trước mắt Kiều Thời Khiêm tối đen.
Chuyện anh ta sợ nhìn thấy nhất rốt cuộc vẫn đến.
Thực ra, lần này anh ta có thể đi theo đến đây đều là do anh ta sắp đặt.