Chương 327 "Cứu mạng, cứu mạng!"
CHƯƠNG 327
Nhưng Cửu Thiên lại bình tĩnh dựng trọng kiếm lên, ngăn cản dòng khí màu tro tàn này.
Trọng kiếm Vô Song lại một lần nữa được phóng ra hấp thu hết năng lượng, dù sao mấy thứ này đối với nó mà nói đều thứ cực bổ, đến bao nhiêu trọng kiếm Vô Phong sẽ không để ý đâu.
Trong mắt Tĩnh Như mang theo kinh ngạc, thì ra vừa rồi từ đầu đến cuối Cửu Thiên vẫn đang chơi cô ta, Cửu Thiên căn bản một câu cũng không nghe.
Một kiếm dễ như trở bàn tay, Cửu Thiên tát lên một bên mặt của Tĩnh Như.
Lực lượng cực lớn, khiến Tĩnh Như bay ra sân ba trượng, máu tươi giữa không trung bay lả tả.
Phịch một tiếng, Tĩnh Như dừng lại trên mặt đất.
Bị một kiếm của Cửu Thiên đánh ngay sát mặt như thế, vậy mà cô ta vẫn không hôn mê.
Ngẩng đầu, khuôn mặt Tĩnh Như dữ tợn nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, có bản lĩnh thì anh giết tôi đi. Giết tôi đi!”
Cửu Thiên chầm chậm tiến lại, không nói một lời.
Tĩnh Như điên cuồng kêu gào.
“Cửu Thiên, người khác không biết anh. Nhưng tôi biết rõ về anh. Anh vẫn luôn là một tên phế vật. Đừng tưởng rằng anh có được một thanh thần binh thì có thể thay đổi cái gì. Hừ, cái gì mà thiên tài, cái gì mà tu vi chó ám, cái gì mà học viên mạnh nhất Nhất Nguyên viện. Anh và tôi giống nhau, đều là dựa vào lực lượng bên ngoài ra tay. Mất đi thần binh, anh cũng lại thành một phế vật thôi, vẫn luôn là vậy, vĩnh viễn là vậy. Anh có dám bỏ trọng kiếm trong tay xuống, liều mạng với tôi”
Cửu Thiên mang theo thương hại nhìn Tĩnh Như, trọng kiếm để phía sau lưng.
“Cô thật đáng thương.
Cửu Thiên nhỏ giọng nói.
Bàn tay Tĩnh Như siết chặt hạt châu trong tay, quanh người một lần nữa bị dòng khí màu xám tro bao vây.
Âm thanh của Cửu Long huyền cung tháp vang lên.
“Chủ nhân vĩ đại, ha ha, là ma châu, trên tay cô ta thế mà có một viên ma châu, mau đoạt lấy ma châu. Là thứ đại bổ, là vật đại bổ thực sự!”
Trọng kiếm phía sau cũng lập lòe ánh sáng. Rõ ràng cũng vô cùng khát vọng ma châu.
Cửu Thiên thầm hỏi trong lòng: “Ma châu là cái gì?”
Cửu Long huyền cung tháp đáp: “Chủ nhân vĩ đại, ma châu chính là vật chứa đựng nguyên khí ma tu. Tương đương với một cường giả võ đạo cấp Võ Ý Bội. Là nguyên vật luyện khí sĩ xếp thứ hai”
Cửu Thiên nghe hiểu được đại khái, quả nhiên là thứ quý giá.
Thật không hiểu Tĩnh Như có được nó từ đâu.
Giờ phút này Cửu Thiên chợt nhìn thấy làn da của Tĩnh Như, khuôn mặt bắt đầu thay đổi rất lớn, giường như trong chớp mắt già nua đi rất nhiều.
Cửu Long huyền cung tháp ở trong cơ thể kêu gào: “Cô ta đang hiến tế, chủ nhân vĩ đại, mau ngăn cô ta lại, cô ta đang dùng dương thọ của chính mình, hoặc là máu tinh khiết để hiến tế, để đổi lấy năng lực trong ma châu.
Cửu Thiên tiến lên một bước, đang định ra tay.
Giờ phút này, Tĩnh Như chợt hét lớn lên.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Vừa nói, Tĩnh Như ngẩng đầu nhìn Cửu Thiên, một phù ấn Ngưng Thực từ trong tay cô ta bay ra.
Khi Cửu Thiên còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp khắc lên tay Cửu Thiên.
Rồi sau đó, Tĩnh Như cư nhiên nuốt hạt châu vào trong bụng.
Tĩnh Như tươi cười dữ tợn, lạnh lùng nói: “Cửu Thiên, rất nhanh thôi học viên của Hoành Sơn viện, thậm chí tất cả các học viên của học viện khác đều sẽ tới, chờ bọn
họ nhìn thấy ma khí trên người anh, bộ dạng của tôi lại như vậy, anh nhất định phải chết. Bây giờ tôi muốn xem anh làm sao bây giờ”
Cửu Thiên cúi đầu nhìn bàn tay mình, đang có ma khí đang tản mát ra từ bàn tay hắn.
Vẻ mặt Cửu Thiên quái dị nhìn Tĩnh Như nói: “Cô tính hãm hại tôi như vậy à?”