Chương 325 “Cửu Thiên, anh có giỏi thì giết chết tôi đi.
- Trang Chủ
- Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)
- Chương 325 “Cửu Thiên, anh có giỏi thì giết chết tôi đi.
CHƯƠNG 325
Hiện tại bốn khôi lỗi Mộng Yểm này hầu như không thể hiện ra bao nhiêu thủ đoạn lợi hại bởi vì đã bị trọng kiếm Vô Phong hoàn toàn trấn áp.
Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh xung khắc mà sư phụ Ngô Tân đã từng nói với hắn?
Coi như hôm nay Cửu Thiên đã hoàn toàn hiểu rõ được kiến thức này.
Tĩnh Như uể oải ngã xuống đất, đường kiếm này của cô ta tuy uy lực rất mạnh nhưng cũng không thể làm bị thương Cửu Thiên.
Vào khoảnh khắc mũi kiếm đâm vào ngực Cửu Thiên, Tĩnh Như bàng hoàng nhìn thấy một mảnh áo giáp chặn lại kiếm của cô ta.
Rồi sau đó, từ trên thân trọng kiếm của Cửu Thiên có một luồng sức mạnh đáng sợ hoàn toàn áp chế cô ta.
Luồng sức mạnh này rất giống với thiên uy.
Bất kể là thể xác hay tâm trí của cô ta đều bị giảng một đòn nghiêm trọng đáng sợ.
Khi tiếp xúc với luồng sức mạnh này, trong nháy mắt cô ta liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị chấn động rất lớn, vào lúc này giống như đang có sóng cuộn biển gầm ở bên trong cơ thể mình.
Cô ta có thể cảm nhận được cơ thể của mình, từ kinh mạch cho đến xương cốt, giống như là bị đổ sắt thép vào. Cơ thể cô ta nặng nề đến mức không cách nào đứng thẳng được.
Đây cũng chính là sức mạnh của đạo vực trên thân của trọng kiếm Vô Phong, nó có thể áp chế tất cả mọi sức mạnh khác.
Kiếm ở trong tay Tĩnh Như cũng không phải vật bình thường, nhưng dưới sự tác động đạo vực của Trọng Kiếm Vô Phong, lập tức vỡ thành từng mảnh.
Như vậy có thể thấy, đạo vực của trọng kiếm Vô Phong mạnh mẽ và đáng sợ tới mức nào.
Cửu Thiên chỉ vừa mới dẫn động đạo vực một ít mà thôi, giống như ném một viên đá vào đại dương yên tĩnh bao la, gây nên những gợn sóng.
Mà chỉ cần những gợn sóng nhỏ này cũng đủ để khiến Tĩnh Như dễ dàng gục ngã.
Sức mạnh mà cô ta rất vất vả mới có được, cùng với bốn tên khôi lỗi Mộng Yểm, đều đã tan biến như bọt biển dưới những gợn sóng ở nơi này.
Tĩnh Như hoảng sợ nhìn Cửu Thiên.
Bốn khôi lỗi Mộng Yểm vẫn còn đang giãy giụa, nhưng mà tiếng động thì càng ngày càng nhỏ, trong khi đó ánh sáng ở trên thân Trọng Kiếm Vô Phong lại càng ngày càng sáng, hơn nữa còn bắt đầu lập lòe không có quy luật.
Giống như một người ăn no đang bắt đầu ợ hơi.
Bốn tên bù nhìn Mộng Yểm cuối cùng hóa thành luồng sức mạnh màu xám tro, nhập vào bên trong trọng kiếm Vô Phong.
Vào lúc này, ánh sáng ở trên trọng kiếm Vô Phong cũng tắt, tám chữ lớn ngay sau đó cũng biến mất không thấy tung tích.
Cửu Thiên hơi chấn động.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới nhận ra canh khí của mình đã lãng phí không còn gì cả từ lâu rồi.
Vừa rồi, bởi vì trọng kiếm Vô Phong đã giải phóng sức mạnh của mình, cho nên Cửu Thiên không hề phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, khi trọng kiếm Vô Phong thu sức mạnh lại, cảm giác yếu ớt bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể của Cửu Thiên.
Nhưng mà ngay sau đó, từ bên trong thần đan lại tuôn ra một luồng sức mạnh, vận chuyển khắp các kinh mạch của Cửu Thiên.
Đặc tính của sự sống sinh sôi không ngừng, rất nhanh đã bổ sung nguồn canh khí đầu tiên cho Cửu Thiên. Để Cửu Thiên không mất đi khả năng hành động sau khi mất canh khí quá nhiều giống như những võ giả khác.
Trong mắt Cửu Thiên hiện lên một tia mệt mỏi.
Nhìn Tĩnh Như tê liệt ngã xuống dưới đất ở ngay trước mặt, trong mắt Cửu Thiên phảng phất sự lạnh lẽo.
Tĩnh Như nghiến răng, hét lớn nói: “Cửu Thiên, anh có giỏi thì giết chết tôi đi.
Cửu Thiên bình tĩnh nhìn cô ta, lại ngẩng đầu nhìn trời rồi cười nói: “Tĩnh Như. Cô hận tôi đến mức, nhất định phải diệt trừ tôi thì mới vui vẻ sao?”
Tĩnh Như lại phun ra một ngụm máu tươi, nghiến răng nhìn Cửu Thiên.
Đột nhiên cô ta lao về phía Cửu Thiên, dáng vẻ giương nanh múa vuốt giống như một con ác quỷ vậy.
Cửu Thiên dùng kiếm đánh ngã cô ta xuống đất, một đường kiếm này, Cửu Thiên không hề nể nang gì cả. Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Cửu Thiên tát vào mặt Tĩnh Như, mạnh mẽ đánh lõm thanh kiếm của cô ta.
Tiến lên một bước, Cửu Thiên cầm trọng kiếm đặt ở cổ họng của Tĩnh Như
Cửu Thiên chậm rãi nói: “Tĩnh Như… là cô tự tìm lấy cái chết.