Chương 322 Ai kêu anh đứng bất động ở đó!
CHƯƠNG 322
Cửu Thiên ở đó lặng lẽ thương lượng, đứng ở đó giống như một khúc gỗ, bất động.
Tĩnh Như đợi hắn tới mà sắp tức ói máu, mắt thấy Cửu Thiên sắp tới, có quỷ mới biết hắn tại sao đứng bất động ở đó.
Khoảng cách này, cũng vừa hay khiến Tĩnh Như không thể ra lệnh đánh lén được.
Thứ nhất, cô ta cũng không biết Cửu Thiên có phát giác rồi không. Một khi Cửu Thiên phát hiện không đúng, xoay người chạy, lúc truy sát là một chuyện phiền phức, nói không chừng sẽ còn có biến số gì đó. Tốt nhất phải làm được, một kích chết ngay.
Thứ hai, phương thức đánh lén và khoảng cách đánh lén của khôi lỗi Mộng Yểm, cô ta vẫn biết.
Khi chấp nhận truyền thừa của Vũ Hoàng, cô ta từng dùng cơ thể của mình trải nghiệm tốc độ của khôi lỗi Mộng Yểm.
Khôi lỗi Mộng Yểm Ngoại Canh đỉnh phong, khoảng cách đại khái để một kích chết ngay, cô ta rất rõ.
Chỉ cần Cửu Thiên đi thêm trăm bước nữa, Tĩnh Như dám trực tiếp dẫn khôi lỗi Mộng Yểm xông ra.
Tay của cô ta nắm chặt viên ngọc, trong lúc tinh thần tập trung cao độ, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Chỉ cần trăm bước, anh động đi!
Con ngươi của Tĩnh Như đỏ lên, cô ta hận không thể trực tiếp xông lên cho Cửu Thiên một đao.
Ai kêu anh đứng bất động ở đó!
Có thể là tiếng rít gào trong lòng cô ta có tác dụng, Cửu Thiên cuối cùng đã cử động. Tĩnh Như lập tức trở nên vô cùng phấn khích, chuẩn bị hạ lệnh bất cứ lúc nào.
Một bước, hai bước, ba bước.
Sau khi đi mười bước, Cửu Thiên lại dừng lại.
Sau đó lại yên lặng đứng ở đó.
Khí cơ của Tĩnh Như lập tức có chút không ổn định, làm cái gì thế, lại đứng lại rồi!
Cửu Thiên giả bộ nhìn phong cảnh xung quanh, trên mặt nở nụ cười, còn ngâm nga bài hát. Đồng thời, Cửu Thiên dựa vào canh khí của mình cảm nhận được lực lượng sắp bạo phát ra của Tĩnh Như.
Loại lực lượng đè nén rất lâu này đã sắp tới bờ vực không thể không bạo phát. Thiết nghĩ bây giờ Tĩnh Như đè nén rất khó chịu.
Mà đây chính là điều Cửu Thiên hy vọng nhìn thấy, hắn muốn thể hiện cho Tĩnh Như kỹ năng ngăm phong cảnh đầy đặc biệt của hắn.
Đứng tại chỗ một lúc, Cửu Thiên lại đi về phía trước vài bước.
Lần này hắn đi rất nhanh, khí cơ của Tĩnh Như ngay lập tức lại tăng lên, nhưng không tới 10 bước thì Cửu Thiên lại dừng lại lần nữa.
“Hoa núi đua nở, cây cối tốt tươi, thơ ca dâng trào. Mình muốn vì cảnh xuân này làm một bài thơ.
Cửu Thiên lắc cái đầu nói, cố ý cất giọng thật to, để Tĩnh Như nghe rõ ràng.
Trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng sắp cười điên rồi.
“Ha ha, chủ nhân vĩ đại, người có tài quá rồi. Cách đánh giá bẫy của đối phương như này, thật sự thú vị. Chủ nhân, ta thấy khôi lỗi Mộng Yểm của cô ta, phạm vi công kích của một kích chết ngay chắc vào khoảng sáu mươi bước nữa. Bốn khôi lỗi Mộng Yểm có khí tức đại khái ở Ngoại Canh đỉnh phong, ước chừng cũng chỉ có thể đột phá chút khoảng cách này trong nháy mắt. Người không bằng đi năm mươi chín bước nữa thì dừng lại. Tí khoảng cách này, chắc chắn có thể khiến đối phương triệt để nôn ra máu”
Cửu Thiên nở nụ cười. Hắn cũng nghĩ như vậy. Có dự tính của Cửu Long Huyền Cung Tháp, hắn càng thêm nắm chắc làm đối phương tức chết.
Cửu Thiên cất bước, bắt đầu đi dạo ở xung quanh, có lúc đi lên mấy bước, có lúc lùi lại một chút. Khiến cho Tĩnh Như tức tới nghiền nát răng.
Cửu Thiên giống như thật sự đang muốn làm thơ, có có lúc nhả ra hai câu: “A, trời xanh. A, mây trắng”