Chương 309 Kiều Chinh sư huynh đánh rất hay!”
CHƯƠNG 309
Vô Sầu sư tôn thật sự muốn vào lúc này hỏi Ngọc Cần rốt cuộc là sao, nhưng đáng tiếc bởi vì chuyện lần trước Ngọc Cần ở Minh Tâm viện bị một kiếm của Sở Trực chém rách quần áo, cho nên hôm nay Ngọc Cần không tới. Xem ra, chỉ có thể quay về rồi hỏi. Vô Sầu sư tôn tuyệt đối không tin, một người chỉ nhìn một lần thì có thể học được võ kỹ trấn viện của bọn họ.
Trên lôi đài, canh kình trên người Kiều Chinh nghiễm nhiên hóa thành hình rồng.
Một con rồng trắng rít gầm do canh kình của hắn ta ngưng tụ thành.
“Võ kỹ trấn viện của Hoành Sơn viện, Vạn Cổ Long Hoàng Quyết!”
Hàn Liên thốt thành tiếng, đã có chút ngồi không yên rồi. Võ kỹ này là có thể tăng toàn bộ năng lực chiến đấu của một võ giả lên. Nghe nói, chỉ cần luyện võ kỹ này tới tiểu thành, võ giả Ngoại Canh Cảnh có thể đánh một trận với võ giả Nguyên Canh Cảnh. Võ giả Nguyên Canh Cảnh có tư cách đối kháng chính diện võ giả Địa Canh Cảnh.
Võ kỹ mạnh mẽ thật sự, võ kỹ địa giai trung cấp chân chính.
Kiều Chinh đưa tay đi giết về phía Cửu Thiên, hai cánh tay bỗng hóa thành vuốt rồng dài một trượng.
“Sâp!”
Hai vuốt hạ xuống, phạm vi công kích mạnh mẽ khiến Cửu Thiên căn bản không thể tránh né, chỉ có thể giơ kiếm để chặn.
Ầm một tiếng, bên cạnh Cửu Thiên nổ ra vô số hố sâu, bên cạnh người của hắn bị một vuốt đập trúng rơi vào trong mặt đất.
Kiều Chinh trực tiếp bay tới, tung ra một cước.
“Phá!”
Có thể thấy bằng mắt thường, canh kình mạnh mẽ hóa thành cảnh ác long xông ra, há to cái miệng to đỏ lòm công kích Cửu Thiên.
Cho dù Cửu Thiên rơi vào trong lôi đài, cũng bị một cước này đạp bay, trực tiếp tạo ra một cái rãnh trên lôi đài, vô số vết nứt như mai rùa, khuếch tán xung quanh. Cả
lôi đài giống như sắp vỡ tan dưới một kích này của Kiều Chinh.
“Hay! Kiều Chinh sư huynh đánh rất hay!”
“Kiều Chinh sư huynh vô địch, Vạn Cổ Long Hoàng, đệ nhất thiên hạ!”
“Sư vương vô địch, Long Hoàng vô địch.
Tất cả các học viên của Hoành Sơn viện hét ầm lên. Hai chiêu này thật sự là kiếm mặt mũi cho Hoành Sơn viện.
Trong các nữ học viên ít ỏi của Hoành Sơn viện lúc này đều cởi áo bắt đầu múa rồi.
Canh khí trên người Cửu Thiên đã tụt giảm, cơ thể đau đớn một trận.
“Lực lượng thật mạnh. Vạn Cổ Long Hoàng Quyết, danh bất hư truyền!”
Kiều Chinh lại xông lên, chiến đấu là không chết không thôi, hắn ta sẽ không cho đối thủ cơ hội thở dốc.
Lại một vuốt nữa hạ xuống, lần này hắn ta đã tóm được trọng kiếm của Cửu Thiên.
“Đoạt!”
Vô cùng hung hăng, Kiều Chinh muốn đoạt kiếm của Cửu Thiên
Nhưng Cửu Thiên lại vào lúc này nở nụ cười, tay chợt thả lỏng, để mặc Kiều Chinh lấy đi trọng kiếm.
Kiều Chinh lập tức cảm thấy không đúng lắm, vừa muốn phòng bị thì chỉ thấy Cửu Thiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn ta, một tay túm lấy cánh tay của hắn ta. Toàn thân bốc lửa!
“Hây!”
Gầm lên một tiếng, Cửu Thiên lại một tay tóm lấy Kiều Chinh, sau đó đập mạnh xuống đất.
Bắp cánh tay nổi gân xanh, nếu muốn so lực bạo phát, Cửu Thiên còn chưa từng sợ ai.
Canh khí lập tức bạo phát, vượt qua lực lượng gấp 20-30 lần canh kình bình thường, trực tiếp đè chặt Kiều Chinh ở trong lôi đài.
Kiều Chinh vẫn đang giãy dụa, há miệng tiếng rồng gầm vang lên.
Tiếng gầm đáng sợ, ngay lập tức khiến người ở xung quanh đau nhức màng nhĩ.
Canh khí trong cơ thể Cửu Thiên, lập tức chuyển hóa ra một phiến lực lượng thần hồn ngăn chặn. Sau đó lại nhấc Kiều Chinh lên, đập xuống đất lần nữa.
Huyễn ảnh chân long trên người Kiều Chinh bị Cửu Thiên đập lập tức trở nên trong suốt không ít.
Đối phó với người thích cứng đối cứng như Kiều Chinh, vậy thì phải dùng cách bạo lực hơn để đánh trở lại.
Mọi người ở đây đều bị sốc bởi lực bạo phát nhục thân đáng sợ của Cửu Thiên.