Chương 305 “Diêm La Kình, bát thành!”
CHƯƠNG 305
Trên lôi đài, Sở Chính đã nắm trường đao trong tay, không có giải phóng ra canh kình. Nhưng khí thế của hắn ta đang nhanh chóng tăng lên.
Hai mắt của Bàng Cát đã đỏ ngầu, lúc này phát ra một tiếng gầm tức giận giống dã thú, trực tiếp leo về phía Sở Chính.
Man Ngưu Kình!
Nơi đi qua, lôi đài giống như mặt đất bị con trâu sắt giẫm lên.
Thanh thế đáng sợ, xung kình mạnh mẽ, bằng mắt thường có thể thấy được trước người Bàng Cát xuất hiện một khoảng vặn khúc.
Đó là lực lượng đạt tới mức độ nhất định, không gian tạo thành lõm xuống.
Sở Chính đứng bất động, để mặc Bàng Cát lao tới.
Cả người Bàng Cát giống như một con tê giác giáp sắc phát điên đâm về phía người của Sở Chính. Tay trái của Sở Chính ấn vào màn chắn canh kình của Bàng Cát, vậy mà chặn đứng thế xung kích của Bàng Cát.
Lông mày nhíu chặt, cánh tay Sở Chính nổi đầy gân xanh, dưới chân giống như mọc rễ, cắm chặt ở trên lôi đài, không lùi nửa bước.
“Được!”
Thân Đồ sư tôn cũng hô lên. Cũng không biết ông ta hô cho Sở Chính, hay hỗ cho Bàng Cát.
Nhìn bên dưới lôi đài, ở nơi tập trung của các học viên tinh anh của Minh Tâm viện, ánh mắt của Lâm Ngọc Lan trực tiếp dừng trên người Sở Chính, ánh sáng biến huyễn.
Bàng Cát thấy như này thể mà không thể đối kháng được với Sở Chính, không khỏi lại phát ra một tiếng quát.
Bắp thịt trên người lại co vào, biến thành cơ bắp, bây giờ nhìn, Bàng Cát thật sự là một nam nhân cường tráng đầy cơ bắp, rất có lực.
“Diêm La Kình, ngũ thành!”
Canh kình trên người Bàng Cát bùng nổ, nổ cho Sở Chính phát ra một tiếng rên khẽ, lùi lại mấy bước.
Mà lúc này, Bàng Cát bước lên, một kích tiến thẳng, trực tiếp đánh vào lồng ngực của Sở Chính.
Lực lượng mạnh mẽ trực tiếp nổ ra một phiến vân sóng lực lượng. Vân sóng quét ra, bay ra vô số đá vụn, khiến tà áo của đám người Cửu Thiên đều bay lên.
Cơ thể Sở Chính lung lay, tay chân chìm vào trong hắc nham.
Ánh sáng trong mắt lóe lên, tay trái đánh một quyền vào trên người Bàng Cát.
Không có vân sóng lực lượng, không có canh kình hoa lệ, chỉ có một tiếng vang rất khế. Mà Bàng Cát lại giống như bị một ngọn núi đập vào, bay ngược ra một trượng, đập xuống đất.
Khí thế trên người Sở Chính vẫn khuếch trương, tóc tai không gió tự bay.
Bàng Cát vội vàng bò dậy, nhìn Sở Chính, màu đỏ trong mắt bắt đầu trở nên đậm hơn.
Cả người vậy mà bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt, vậy mà phình ra cả ba vòng, Bàng Cát thay đổi giống với con gấu lớn.
“Lại là võ kỹ hóa canh luyện thể, nhìn trông so với đại sư huynh thì vẫn kém không ít.
Hàn Liên cười híp mắt nói.
Cửu Thiên cũng khẽ gật đầu, quả thật nhìn trông kém hơn Vô Vọng Kim Thân của đại sư huynh.
“Diêm La Kình, bát thành!”
Bàng Cát quát một tiếng, lao về phía Sở Chính.
Nhưng lúc này, Sở Chính bỗng trừng mắt, một cỗ khí thế đáng sợ quét tới, kìm chế động tác của Bàng Cát.
Đây là khí thế đáng sợ cỡ nào, ngay cả học viên của Hoành Sơn viện ở xung quanh cũng im lặng.
Bọn họ cảm thấy người mình đối diện hình như không phải một người, mà là một đấng thần linh.
Khí thế ngút trời đè lên người bọn họ, thật sự nặng như núi đè, thậm chí khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Ngọc Lan cũng bị bá khí bắn ra của Sở Chính chấn nhiếp. Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Chính bá đạo như thế, cỗ khí thế này, mạnh tới mức thật sự không giống võ giả Ngoại Canh Cảnh.
Không đúng, dù là võ giả Nguyên Canh Cảnh bình thường cũng không có loại khí thế này, thậm chí kém xa.
Đây là sự cuồng ngạo truyền ra từ trong xương cốt, bá khí duy ngã độc tôn ở trên khắp thế gian.
Bàng Cát ngửa mắt lên trời rít gầm.
“Diêm La Kình, thập thành!”
Sở Chính giơ tay của mình lên, từ từ giơ tay phải.
“Tả Thiên Đạo, diệt!”