Chương 302 “Sức mạnh thật mạnh mẽ!”
CHƯƠNG 302
Trên võ đài, tiếng nổ dần biến mất.
Trong đá vỡ, ánh mắt Hàn Liên nghiêm trọng nhìn về phía trước.
Hình bóng của Triệu Thế vẫn sừng sững, không hề bị hắn ta đánh ngã.
Thở hổn hển, cả người Triệu Thế toàn là vết thương, máu chảy khắp người.
Nhưng hắn ta vẫn thẳng tắp, canh kình trên người so với lúc trước chỉ mạnh hơn chứ không hề yếu đi.
Máu chảy giàn giữa, nhưng sắc mặt Triệu Thế vẫn không thay đổi.
Đột nhiên, cả người được bảo phủ bởi một màu đen dày đặc, canh kình trên người hắn ta biến thành một chất lỏng sền sệt, chảy khắp người.
“Lưu kim canh thế!”
Sở Trực đột nhiên bật cười.
Cửu Thiên hỏi: “Là một công pháp rất lợi hại sao?”
Sở Chính ở bên cạnh giải thích: “Là một trong mấy công pháp cải tạo trạng thái cơ thể của Hoành Sơn viện, không có năng lực chịu đựng đau đớn phi thường thì không thể tu luyện được. Luyện đến tiểu thành, canh kình giống như lưu kim bao phủ lấy cơ thể, rất khó công phá. Hàn Liên gặp phiền phức rồi.”
Cửu Thiên ồ một tiếng, đối với phương thức tu luyện của công pháp luyện thể này, hắn hiểu rất rõ.
Lúc đầu hắn luyện băng sơn quyền, trả giá bao nhiêu, chịu bao nhiêu cực khổ, càng là những công pháp cần cải tạo cơ thể như thế này, càng cần ý chí phi thường.
Người có thể luyện được loại công pháp này, ít nhất đều phải có ý chí vô cùng kiên định, cơ thể giống như sắp thép.
Triệu Thế lạnh lùng nhìn Hàn Liên nói: “Nếu ngươi nghĩ dựa vào chiêu thức này mà có thể đánh bại ta, vậy ngươi quá ngây thơ rồi”
Nói xong, Triệu Thế sải bước đi về phía Hàn Liên.
Mỗi một bước chân đều mang theo sức mạnh vạn quân, dấu chân hằn sâu trên mặt đất.
Bich, bich, bich!
Những âm thanh từ dưới chân Triệu Thế liên tục vang lên.
Cả người giống như biến thành kim loại, cơ thể Triệu Thế đột nhiên bay vút lên.
Hàn Liên liên tục vung Bích Thủy trường thiên kiếm, từng đường kiếm quang cửa vào võ đài hắc nham khiến nó trở thành những khe rãnh rất sâu, nhưng vẫn không thể làm tổn hại đến Triệu Thế.
Triệu Thế đội kiếm quang đi về phía trước, dường như kiếm khí của Hàn Liên chỉ là một trò cười với hắn ta.
Lúc cách Hàn Liên chỉ còn mấy bước, Triệu Thế đột nhiên giống như một tia điện quang xông ra ngoài.
Phản ứng của Hàn Liên cũng rất nhanh, thấy Triệu Thế đột nhiên phát lực, hắn ta trực tiếp né qua một bên.
Cũng nhờ hắn ta phản ứng linh hoạt, giúp hắn ta tránh được một chiêu này.
Chỗ vừa đứng đã nổ tung, một quyền của Triệu Thế đấm sâu vào trong mặt đất, đá vỡ bay tứ tung.
Quyền kinh mạnh mẽ, mang theo sức mạnh gợn sóng, đã khiến Hàn Liên phải lùi lại vô số bước.
“Sức mạnh thật mạnh mẽ!”
Hàn Liên khen ngợi.
Trên khuôn mặt Cửu Thiên, Sở Trực, Sở Chính ở bên dưới đều lộ ra sự kinh ngạc.
Đồng tử của Cửu Thiên hơi co lại, quả nhiên võ giả của Hoành Sơn viện đều không thể xem thường. Ngoài sự mạnh mẽ của thể tu, nằm ở ý chí, công pháp thà chết chứ không chịu khuất phục, càng đánh càng hăng.
Hàn Liên sư huynh sẽ có chút nguy hiểm!
Hàn Liên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thế. Trên mặt hắn ta lúc này vẫn mang theo nụ cười. Dường như sự nguy hiểm lúc nãy không là gì đối với hắn ta.
Bích thủy trường thiên kiếm khẽ xoay, Hàn Liên lại hướng kiếm về phía Triệu Thế.
Kiếm khí không hề hoa mỹ, một kiếm đơn giản, không màu mè, đâm về phía vai của Triệu Thế.
Một tiếng leng keng, mũi kiếm chỉ để lại một vệt trắng trên người Triệu Thế. Mà Triệu Thế lại ra một quyền, đấm vào ngực Hàn Liên.
Một âm thanh khó chịu vang lên, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Cơ thể Hàn Liên lắc lư kịch liệt, chân lùi lại nửa bước.