Chương 297: “Là hoang thú sao?”
CHƯƠNG 297
Nghe vậy, Cửu Thiên lấy ra thêm vài đan dược nói: “Đệ có thuốc trị thương. Hàn Liên sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh, các huynh chia ra đi. Với vết thương của các huynh, chắc một đêm là hồi phục được kha khá rồi.”
Sở Chính nhường đan dược cho Sở Trực nói: “Vết thương của ta lành lâu rồi, đưa cho Sở Trực đi.”
Hàn Liên không cần biết khách sáo là gì, nhét thẳng đan dược vào trong áo.
Vừa nhét vừa nói: “Cửu Thiên sư đệ, có đệ ở đây. Lo gì không đánh tới được Âm Dương viện. Học viên của các học viện khác chắc chắn không có được đãi ngộ như chúng ta, haha, bị thương là có đan dược!”
Cửu Thiên mỉm cười lắc đầu, hắn không nghĩ như vậy.
Chuyện khác thì không dám nói, nhưng Diêm Từ Vũ nhất định có đãi ngộ này, nếu không thì Diêm Từ Vũ đã không quen biết bọn Trúc Lão Quỷ.
Khi bọn họ đang chia đan dược, một luồng ánh sáng xẹt qua bầu trời.
Tiểu Hắc đang nằm ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn luồng sáng đó. Một ngọn lửa màu đen phun ra như một mũi tên sắc bén từ miệng nó, bắn thẳng vào luồng sáng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, Cửu Thiên thì thào nói: “Là hoang thú sao?”
Nhìn về phía xa, chỉ thấy được bọc trong ngọn lửa là một mảnh giấy, từ từ rơi xuống.
Nhất Thanh sư tôn đưa tay ra, tờ giấy bị ông hút vào trong tay, ngọn lửa biến mất không còn tăm hơi.
Nhất Thanh sự tôn cau mày nhìn dòng chữ bên trên, một lúc sau, Nhất Thanh sư tôn bật cười.
“Ha ha, xem ra lần này Nhất Nguyên Viện của chúng ta hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Nói rồi, Nhất Thanh sư tôn ném tờ giấy xuống bàn.
Hàn Liên cầm tờ giấy lên, nhẹ giọng đọc.
“Nhất Thanh, Đạo Quang! Tiếp theo, các ngươi hẳn phải đến Hoành Sơn viện rồi nhỉ. Tới thì tốt, tuyệt vời. Ta đợi đám nhóc Nhất Nguyên viện của các ngươi rất lâu rồi. Lần này, hai viện chúng ta phải tỉ thí một trận cho thật hay. Bọn Huyền Chân, Mộng Vân, Tinh Uyên, Hoắc Sơn, nhờ ta gửi lời đến ngươi, lần này các ngươi đến Hoành Sơn viện, tốt nhất nên hẹn sẵn thời gian rồi báo một tiếng, họ cũng định đến xem. Ta thấy ba ngày sau ổn, ngươi thấy thế nào? Không được thì hồi âm cho ta. Thân Đồ!”
Cửu Thiên mỉm cười nói: “Thân Đồ sự tôn này đúng là một con người…kỳ khôi”
Nhất Thanh mỉm cười nói: “Kỳ khôi cái gì, là một người thô lỗ thì có! Được rồi, nếu ông ta đã nói ba ngày sau thì ba ngày sau vậy. Bọn Tinh Uyên muốn tới quan sát trận chiến là để nhìn thấu thực lực của Nhất Nguyên viện chúng ta chứ gì.
Đạo Quang sư tôn vuốt râu nói: “Điều này cho thấy Nhất Nguyên viện của chúng ta đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa.
Hàn Liên lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, xem thì cứ xem, xem xong cũng có bắt chước được đâu. Vẫn không ngăn cản được chúng ta”
Cửu Thiên, Sở Trực và Sở Chính đều cười.
Trong khi đó, ở phía bên kia.
Hoành Sơn viện, nơi các nhân vật máu mặt đang hội tụ.
Thanh Kiếm viện, Huyền Chân sư tôn dẫn đám Huyền Phong, Mộc Phiên đến.
Phiêu Miểu viện, Mộng Vân sư tôn dẫn Tĩnh Như và những người khác thong dong đến nơi.
Lôi Đình viện, Âm Dương viện, Minh Tâm viện, Không Động viện, Thiên Nhân viện.
Sư tôn của tất cả các phân viện đều dẫn người tới. Cho dù là phân viện thua Nhất Nguyên Viện, hay phân viện chưa đấu với Nhất Nguyên Viện, tất cả đều ở đây.
Thân Đồ sư tôn đứng ở cổng viện, nhìn các bên tới đây.
Cười to nói: “Ối, đến cả rồi à, haha, Hoành Sơn viện chúng ta đã lâu không tiếp nhiều khách như vậy. Ôi, không phải bảo là ba ngày sau sao? Sao hôm nay đều tới đây.
Huyền Chân sự tôn của Thanh Kiếm viện cười nói: “Không phải là vì sợ ngươi làm việc không đáng tin cậy sao? Chúng ta đến sớm chờ Nhất Nguyên Viện tới.