Chương 296 Đại sư huynh bị thương sao?"
CHƯƠNG 296
Ngày hôm sau, mặt trời chói chang.
Ở Nhất Nguyên Viện, bảy người đang ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức bữa sáng hôm nay.
Kể từ khi có Tiểu Hắc, đồ ăn ở Nhất Nguyên Viện ngày càng ngon hơn.
Vốn buổi sáng chỉ có cơm canh đạm bạc, bây giờ đã trở nên phong phú hơn, Tiểu Hắc bây giờ còn nấu cả một nồi cháo, rất thơm ngon.
Cửu Thiên ngồi bên cạnh Hàn Liên sư huynh, yên lặng ăn bữa sáng.
Hắn cảm thấy bầu không khí hôm nay rất kỳ cục, tại sao tất cả các sư huynh đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
Nhất là Hàn Liên sư huynh, nụ cười đánh khinh trên khuôn mặt của huynh ấy, hệt như khách làng chơi gặp được đào, lộ ra cái biểu cảm “á à”.
Chỉ còn lại đại sư huynh là vẫn bình thường, thồn vài phát là xong bữa cơm, rồi ngồi đó ngủ thiếp đi.
Cửu Thiên để bát đũa xuống, nhìn về phía Hàn Liên sư huynh nói: “Hàn Liên sư huynh. Huynh có gì muốn nói với đệ à?”
Hàn Liên sư huynh cười nói: “Không có, huynh đâu có gì đâu”
Bên cạnh hắn, Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh đang cười. Càng khiến Cửu Thiên hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra với họ vậy?
Nhất Thanh sự tôn ho khan nói: “Được rồi, nói chuyện chính này. Tiếp theo chúng ta phải đối đầu với Hoành Sơn viện. Khác với những học viện trước đây, Hoành Sơn viện là một học viện rất đáng gờm, có võ kỹ luyện thể được truyền qua từng đời. Có khả năng vừa công vừa thủ, rất khó đối phó. Ta nhắc nhở các con trước, đừng tưởng rằng thắng được các viện trước là lại đánh giá thấp Hoành Sơn viện.”
Hàn Liên vỗ vai Cửu Thiên nói: “Sợ gì? Chúng ta có đại sư huynh và Cửu Thiên sư đệ ở đây. Chúng ta nhất định có thể thắng”
Nhất Thanh sự tôn cười nói: “Đây chính là điều ta muốn nói, từ nay về sau, đại sư huynh Vô Song của các con sẽ không ra tay nữa. Cho tới khi các con đấu tới Âm
Dương Viện, nếu không đừng mơ mà Vô Song giúp các con nữa.
Sở Trực cau mày hơi: “Sư tôn, sao lại thế này? Đại sư huynh bị thương sao?”
Đạo Quang sư tôn nói: “Không phải bị thương. Bây giờ điều Đại sư huynh các con cần làm là tích lũy sức mạnh, không nên bộc phát sức mạnh, Vô Song, tỉnh lại đi, tự mình nói cho chúng nó biết tình hình.
Đạo Quang vỗ nhẹ vào bụng của Đại sư huynh, Đại sư huynh lúc này mới ung dung tỉnh dậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Đạo Quang sư tôn tức giận nói: “Con đừng có mà mỗi lần ăn cơm lại ngủ được không. Hãy nói với bọn nó lý do tại sao con không thể ra tay trong vài trận chiến tới.
Đại sư huynh cười hì hì nói: “Ui, tưởng gì. Rất đơn giản, bởi vì Vô Vọng Kim Thân mà ta đang luyện đã tới giai đoạn nghẽn lại rồi. Hôm qua sau trận đấu với Minh Tâm Viện, Vô Sầu Sư Tôn đã chỉ điểm cho ta hai câu, khiến ra đột nhiên ngộ ra. Bây giờ ta muốn tĩnh tâm bế quan, cần phải tích lũy canh kình. Cho đến khi canh kình tràn ngập khắp mọi nơi trên cơ thể, sau đó tranh thủ luyện Vô Vọng Kim Thân đạt đến đỉnh phong càng sớm càng tốt.
Hàn Liên bất lực nói: “Vậy à. Thôi cũng được, xem ra phải dựa vào chính mình.
Đại sư huynh nói tiếp: “Chính vì vậy. Mấy trận sau, ta sẽ không ra tay. Đợi khi đấu tới Âm Dương Viện thì ta sẽ đại náo một phen với các đệ.”
Sở Trực nói: “Đại sư huynh, chúng ta đã hứa rồi nhé, tới lúc đó huynh nhất định phải giúp đỡ đấy”
Đại sư huynh mỉm cười gật đầu.