Chương 2: Bí cảnh Hoang Cổ
Cửu Thiên Thần Vực là Võ Vực đứng hàng đầu năm phía trên Phàm Vực và Linh Vực, đó là nơi mà người của Phàm Vực không thể với tới.
Mà sáu Thiên Tôn mạnh nhất chính là bá chủ của Cửu Thiên Thần Vực.
Vân Thiên Tôn là một trong số đó.
Tiêu Vân không ngờ mình có thể tiêu hao chết hồn phách của Vân Thiên Tôn. Tuy Vân Thiên Tôn đã mất nhưng dù sao cũng là bá chủ của Cửu Thiên Thần Vực, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa.
Đổi thành người khác thì Vân Thiên Tôn đã sớm chiếm được thân thể của đối phương, nhưng ông ta lại xui xẻo đụng phải Tiêu Vân, một thiếu niên đang trong giai đoạn mất hết hi vọng.
Khi đã không còn hi vọng, Tiêu Vân lập tức phóng ra tiềm lực cao đến tột độ đủ để đối kháng với hồn phách của Vân Thiên Tôn, trực tiếp làm hồn phách ông ta hao mòn đến chết.
“Thì ra ta đang ở Ly Châu nằm trong bảy châu của Phàm Vực, diện tích của Ly Châu rộng đến vạn dặm, do hoàng triều Đại Viêm thống trị, trong đó có một hoàng thành, sáu chủ thành, mười chín tông môn phân bố ở các nơi và một trắm mười bảy quận quốc trong khu vực hoàng triều.”
“Thiên La Tông và quê quán của ta – Yến quốc năm ở phía Đông Ly Châu, bỏ Thiên La Tông ra thì còn có bốn tông môn và mười bốn quận quốc tồn tại ở phía Đông.”
Ký ức của Vân Thiên Tôn làm Tiêu Vân mở rộng tầm mắt.
Đây mới chỉ là ở Phàm Vực mà thôi, Linh Vực lớn hơn và Cửu Thiên Thần Vực thì càng đặc sắc, điều này làm Tiêu Vân không khỏi lộ ra vẻ mặt hướng tới.
Rất nhanh Tiêu Vân đã tìm được nguyên do làm Vân Thiên Tôn rơi vào hoàn cảnh chỉ còn lại hồn phách, đó là vì một thần vật vô thượng —— Bí cảnh Hoang Cổ.
Đây là thứ mà Vân Thiên Tôn tình cờ lấy được ở ngoại vực.
Vì mở ra bí cảnh Hoang Cổ, Vân Thiên Tôn bỏ ra tâm huyết cả đời, thậm chí không tiếc hao tổn tâm trí và tu vi, dùng thời gian trăm năm mới mở bí cảnh Hoang Gổ ra được.
Còn chưa kịp vui mừng thì Vân Thiên Tôn đã bị đám người đại đệ tử Hồng Liên phản bội và ám toán.
Vào thời khắc trọng thương ngã gục, Vân Thiên Tôn làm nổ tung Võ Thể Thiên Tôn, cuối cùng bí cảnh Hoang Cổ đã mang theo hồn phách của ông ta rơi vào hư không vô tận.
Khi hồn phách của Vân Thiên Tôn sắp bị tan biến do lạc lối trong hư không thì chấp niệm mãnh liệt của Tiêu Vân lại xuyên đến chỗ ông ta.
Vân Thiên Tôn cũng bị ám toán đã cảm nhận được chấp niệm của hẳn nên lần theo dấu vết mà mang bí cảnh Hoang ©ổ lao ra khỏi hư không vô tận.
Cuối cùng hồn phách của Vân Thiên Tôn đấu không lại Tiêu Vân nên đã tan vỡ biến mất, mà bí cảnh Hoang Cổ cũng sáp nhập vào cơ thể của Tiêu Vân.
Bí cảnh Hoang Cổ…
Trong lòng Tiêu Vân khế rung động, tâm trí đột nhiên bị rút ra rồi tràn vào một không gian thần bí mà u ám.
“Đây là bí cảnh Hoang Cổ sao?” Tiêu Vân nhìn quanh bốn phía, ngoài hư vô ra thì không còn cái gì khác, nhưng sâu trong đó lại có một khí tức rất huyền diệu.
Thông qua trí nhớ của Vân Thiên Tôn, Tiêu Vân đã biết được tác dụng của bí cảnh Hoang Gổ chính là có thể bày ra căn nguyên của võ kỹ.
Thiên Quân Quyền!
Tiêu Vân đấm ra một quyền.
Từng quyền ảnh dâng lên, mỗi một quyền đều khác nhau, quyền ảnh đầu tiên đạt tới tiêu chuẩn Đăng Đường, sau đó là Tiểu Thành, Đại Thành, rồi đến trình độ Đỉnh Cao.
Sau Đỉnh Cao thì đã vượt qua phạm trù võ kỹ trụ cột, đã sánh ngang với võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm Đại Thành.
Tiêu Vân tung quyền theo quỹ đạo của quyền ảnh, sức lực vẫn như trước nhưng uy lực lại mạnh hơn rất nhiều.
Tiêu Vân tiếp tục tung quyền theo quỹ đạo quyền ảnh thì phát hiện mỗi quyền sẽ càng ngày càng mạnh lên, mà cảm ngộ và lý giải của hắn đối với Thiên Quân Quyền cũng càng ngày càng sâu.
Cảm giác tiến bộ nhanh chóng này làm Tiêu Vân cảm thấy rất vui sướng.
Tiêu Vân không ngừng ra quyền và không ngừng cảm ngộ.
Một vạn quyền qua đi, quyền thế của Tiêu Vân vang lên âm thanh sóng triều.
Đại Thành…
Tiêu Vân đánh ra quyền thứ một vạn lẻ một, lại có cảm giác như chống lại được ngàn quân.
“Một khắc thôi mà đã tiến dần đạt tới Đại Thành…” Tiêu Vân hít một hơi thật sâu, Thiên Quân Quyền là võ kỹ trụ cột của Thiên La Tông, thuộc về dạng dễ học mà khó tinh thông, Tiêu Vân tu luyện ba năm mà chỉ đạt tới tiêu chuẩn bình thườ Đăng Đường ng.
Nếu tu luyện từng bước mà muốn đạt đến tiêu chuẩn Đại Thành thì ít nhất cũng cần đến ba năm.
Võ kỹ trụ cột phải tốn ba năm mới Đại Thành mà đã thành công sau một khắc khi bước vào bí cảnh Hoang Gổ, giờ phút này Tiêu Vân mới ý thức được vì sao Vân Thiên Tôn liều chết cũng phải bảo vệ bí cảnh Hoang Gổ, có nó thì Võ Tu sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tương lai có hi vọng bước lên đỉnh cao võ đạo… Tiêu Vân thu hồi tâm trí từ bí cảnh Hoang Cổ, không phải không muốn tu luyện tiếp, mà là thời gian của hẳn không nhiều lắm, phải đi nhanh ra khỏi thuyền.
Một khắc sau Vân Chu sẽ xuất phát, nếu Tiêu Vân bị đưa về Yến quốc rồi quay ngược lại Thiên La Tông thì ít nhất cũng phải tốn ba tháng.
Hạt giống Võ Linh bị cướp đi có thể lấy lại trong vòng ba tháng.
Tiêu Vân cần đoạt lại nó trong thời hạn này nên phải ở lại Thiên La Tông.
“Khí Hải của ta bể nát bảy phần, muốn khôi phục rất khó. So với để lại thì không bằng triệt để phá ra, chỉ giữ lại ba phần Khí Hải hoàn chỉnh” Tiêu Vân nhanh chóng quyết định nên lập tức vận chuyển chân khí trong cơ thể.
Đùng! Hắn vận chuyển chân khí, phần Khí Hải vỡ vụn bị xoắn
cho dập nát, đợi đến khi quét qua một vòng thì Khí Hải chỉ còn lại ba phần hoàn chỉnh.
“Tu vi Luyện Khí Cảnh tầng chín ban đầu giờ chỉ còn lại tu
vi tầng bốn… Tiêu Vân không cảm thấy đáng tiếc, lấy căn cơ hắn có được bây giờ thì rất nhanh sẽ khôi phục tu vi thôi.
Vận chuyển chân khí xong, phần máu bầm trong lục phủ ngũ tạng sưng tấy đều bị đẩy ra, thương tích của Tiêu Vân đã đỡ nhiều.
Tiêu Vân đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa khoang thuyền.
“Đứng lại!” Đệ tử ngoại tông canh giữ ở cửa khoang ngăn cản Tiêu Vân.
“Ta muốn gặp nghi trượng.” Tiêu Vân nói.
“Tiêu Vân, ngươi còn nghĩ mình là đệ tử ngoại tông đứng thứ năm của Thiên Cơ Điện sao? Bây giờ ngươi là phế vật, cút về đi, nghi trượng sẽ không gặp ngươi.” Đệ tử ngoại tông thủ vệ hừ một tiếng rồi nói.
Kỳ thật chỉ cần Vân Chu chưa xuất phá thì đệ tử bị trục. xuất có việc vẫn có thể trực tiếp đi gặp nghi trượng, nhưng tên thủ vệ này lười đi bẩm báo, hơn nữa Tiêu Vân đã bị phế, gã cảm thấy có thể chèn ép hẳn nên mới cố ý ngăn cản.
Thời gian cấp bách, Tiêu Vân lười nói nhiều với tên thủ vệ này nên cất bước muốn đi.
“Phản rồi à? Cút trở lại cho ta!”
Tên thủ vệ giận tím mặt, côn sắt trong tay hung hăng quất về hướng Tiêu Vân, tu vi Luyện Khí Cảnh tầng năm cộng thêm sức mạnh của côn sắt sẽ đánh gãy xương cốt Tiêu Vân nếu hắn bị đánh trúng.
Thiên Quân Quyền!
Tiêu Vân đấm một quyền lên côn sắt, chỉ thấy côn sắt bị đánh cho lõm xuống, tên đệ tử ngoại tông kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi mang theo cả cây côn ngã nhào xuống đất.
“Nếu có lần sau thì ta nhất định không tha cho ngươi.” Tiêu Vân nói xong thì bước nhanh đi ra ngoài.
Tên đệ tử ngoại tông thủ vệ che ngực, säc mặt trằng bệch, vốn chỉ muốn dạy dỗ tên phế nhân Tiêu Vân này một chút, kết quả lại bị đánh một trận.
Không phải hắn bị phế rồi sao?
Tại sao còn có sức mạnh?
Tên thủ vệ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám trêu chọc Tiêu Vân nữa.
Nghi trượng béo đứng trên khoang thuyền đã nhìn thấy quá trình Tiêu Vân ra tay, ông ta cũng không ngăn cản mà nheo mắt nhìn Tiêu Vân đi tới.
“Đánh đệ tử Thiên Cơ Điện bị thương trước mặt ta, tội này phải nghiêm trị.” Nghỉ trượng béo trầm giọng mà nói.
“Chấp sự đại nhân muốn phạt ta cũng được, nhưng có thể cho ta nói mấy câu trước không?” Tiêu Vân không chút hoang mang mà chắp tay chào một cái.
“Ngươi nói.” Nghỉ trượng béo hơi bất ngờ mà nhìn Tiêu Vân, không ngờ hăn lại bình tĩnh như thế.
“Chấp sự đại nhân muốn phạt ta cũng được, nhưng có thể cho ta nói mấy câu trước không?” Tiêu Vân không chút hoang mang mà chắp tay chào một cái.
“Ngươi nói.” Nghỉ trượng béo hơi bất ngờ mà nhìn Tiêu Vân, không ngờ hăn lại bình tĩnh như thế.
“Chấp sự đại nhân muốn đánh muốn giết ta chỉ là một cái nhấc tay. Đại nhân dạy bảo ta thì ta không có gì để nói. Nhưng nếu đại nhân chịu buông tha ta và để ta quay về ngoại tông thì coi như ta nợ chấp sự đại nhân một ân tình.” Tiêu Vân nghiêm mặt mà nói.
“Ân tình của ngươi?” Nghỉ trượng béo quan sát Tiêu Vân một lượt rồi không khỏi cười lạnh và nói: ‘Khí Hải bị hủy bảy phần, còn lại ba phần nguyên vẹn, tu vi đã ngã xuống Luyện Khí Cảnh tầng bốn. Cho dù ngươi trở lại Thiên Cơ Điện thì tình trạng bây giờ của ngươi còn có cơ hội bước vào nội tông sao?”
“Không thử một lần thì làm sao biết ta không thể quay về nội tông?” Tiêu Vân nói.
“Thử?” Nghỉ trượng béo nhìn kỹ Tiêu Vân, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi mạnh hơn đám phế vật trốn trong khoang thuyền nhiều, ít nhất ngươi không bỏ cuộc. Được rồi, ta cho. ngươi cơ hội này, đây là lệnh bài của đệ tử ngoại tông, cầm đi”
Nói xong, ông ta ném ra một lệnh bài.
“Đa tạ chấp sự đại nhân, Tiêu Vân nhớ kỹ ân tình này.” Tiêu Vân chắp tay hành lễ.
“Nhân lúc ta chưa thay đổi ý định thì cút nhanh lên đi.” Nghỉ trượng béo không quay đầu lại mà phất phất tay.
Tiêu Vân không nói nhiều nữa mà nhanh chóng nhảy xuống Vân Chu.
Lúc này Vân Chu đã khởi hành, nghi trượng béo đứng trên đó híp mắt nhìn theo Tiêu Vân bước về hướng cổng Thiên La
Tông, sở dĩ đưa lệnh bài cho Tiêu Vân là vì một quyền vừa rồi.
Quyền thế như nước, lực như ngàn quân.
Đây là biểu hiện khi Thiên Quân Quyền Đại Thành.
Rất ít người có thể tu luyện Thiên Quân Quyền đến Đại Thành khi mới nhập tông ba năm, cứ cách vài năm mới có một người như vậy và ngộ tính của người đó sẽ cao hơn kẻ. bình thường.
Nghỉ trượng béo cảm thấy cho dù tương lai Tiêu Vân không thể vào nội tông, nhưng cũng sẽ lăn lộn ở ngoại tông không tệ, để lại một ân tình thì về sau làm việc cũng tiện hơn.