Chương 1: Linh Vũ Cơ
Thiên La Tông.
Tiêu Vân cất lệnh bài đệ tử nội tông vừa lấy được đi, sau đó kích động đi đến Huyền Phong Nhai rồi sờ sờ viên Tụ Linh
Hoàn trong lòng ngực.
Đây là viên linh hoàn vất vả lắm hắn mới tích góp được, muốn dùng nó làm quà tặng cho Linh sư muội.
“Bao lâu nữa hắn mới đến đây?” Tiếng nói khàn khàn của một nam tử truyền đến từ trong góc.
“Còn nửa khắc nữa” Giọng nói nũng nịu của một nữ tử cũng vang lên.
Tiêu Vân dừng bước.
Đây không phải là giọng của Linh sư muội sao?
Sao còn có giọng nam nhân nữa chứ?
Bởi vì hơi xa nên Tiêu Vân nghe không rõ, hắn quẹo qua bên kia, khi đến càng gần thì tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Thời gian còn sớm, hay chúng ta…”
“Chàng đừng lộn xộn được không…
“Sợ cái gì, mau quay qua đi nào…”
“Chàng gấp như vậy làm gì…”
Tiếng thở dốc thô nặng truyền ra, trong đó còn hoà lẫn với từng đợt nỉ non mơ hồ không rõ.
Tiêu Vân như bị sét đánh ngang tai, trong đầu lập tức trống rỗng, Linh sư muội đơn thuần như tiên mà lại là nữ nhân như vậy.
Lạch cạch!
Chân của Tiêu Vân đá phải một cục đá.
“Ai ở nơi đó!” Một tiếng gầm vang lên, một gã nam tử có thân hình cao tráng đi ra, khi nhìn thấy Tiêu Vân thì gã không khỏi ngẩn ra.
Linh sư muội còn đang vội vàng chỉnh sửa lại quần áo cũng chạy tới, trên gò má ả còn có chút ửng đỏ, ả cũng hơi sửng sốt khi nhìn thấy Tiêu Vân: “Ngươi… Sao ngươi lại tới đây nhanh như vậy?”
Đây là nữ nhân mình thích…
Tiêu Vân theo bản năng siết chặt nắm tay, bởi vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh không ngừng cộm lên.
“Xem ra là ta đến sớm nên phá hủy chuyện tốt của các ngươi. Linh Vũ, ta không ngờ ngươi lại là nữ nhân như vậy. Từ thời khắc này, ta và ngươi coi như chưa từng quen biết.” Tiêu Vân cần răng nói rồi dứt khoát xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ra tay đi!” Linh Vũ nói với tên nam tử trẻ tuổi kia.
Gã đột nhiên ra tay, tốc độ không những nhanh mà xuống †ay còn rất tàn nhẫn, gã đá một cước vào đầu gối Tiêu Vân.
Răng rắc!
Đầu gối đùi phải của Tiêu Vân lập tức bị đá gãy, hắn không phòng bị nên ngã nhào xuống đất, đau đớn đánh úp đến, nhưng so với nỗi đau trên người thì trong lòng Tiêu Vân còn đau hơn.
“Tiếp tục đánh gấy hai tay và cái chân còn lại, đánh nát luôn Khí Hải của hắn cho ta.” Giọng của Linh Vũ lại truyền đến.
Tiêu Vân không ngờ Linh Vũ lại ác độc như vậy, hắn như rơi vào hầm băng vạn năm, muốn phản kháng nhưng thực lực của nam tử trẻ tuổi kia lại hơn xa mình. Hai tay và chân hắn lập tức bị đánh gãy, cả Khí Hải cũng bị phá nát, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy…” Tiêu Vân cố nén đau đớn mà cắn răng nhìn Linh Vũ.
“Vì sao?” Linh Vũ sửa sang quần áo xong thì ngồi xổm xuống nhìn chằm chăm Tiêu Vân và nói: “Ngươi nghĩ ta và ngươi ở bên nhau nửa năm là vì thích ngươi? Ngươi không nhìn xem mình là ai, chỉ là một tên đệ tử ngoại tông thôi, một đệ tử nòng cốt như ta sao lại thích thứ như ngươi được.”
“Ta không ngại nói thật cho ngươi biết, ta ở bên ngươi chỉ vì hạt giống Võ Linh của ngươi mà thôi.”
“Hạt giống Võ Linh của ngươi đã đạt tới cấp 7, là thứ rất hiếm thấy. May mà nó còn chưa thức tỉnh nên có thể trở thành chất dinh dưỡng cho Võ Linh Lôi Thú cấp 6 của ta, giúp lôi thú đột phá lên một cấp.”
“Mỗi tháng ta đều đút phấn Hóa Linh cho ngươi, sáu tháng qua rốt cục hạt giống Võ Linh của ngươi cũng hóa linh đi ra, hiện tại là thời khäc tốt nhất để ta thu lấy nó.”
“Đúng rồi, ta không phải Linh Vũ, ta tên là Linh Vũ Cơ…”
Ẳ vừa nói xong thì một cơn đau tột độ đã truyền đến từ bụng Tiêu Vân, chỉ thấy hạt giống Võ Linh cấp 7 trong cơ thể hắn đã bị Linh Vũ Cơ trực tiếp moi ra.
Vào thời khắc hạt giống Võ Linh bị moi ra, Tiêu Vân cắn chặt răng rồi dùng chút sức lực cuối cùng lăn xuống vách núi phía sau.
“Hắn nhảy vực rồi.” Nam tử trẻ tuổi kia nói.
“Không sao, Huyền Phong Nhai này cao tới nghìn trượng, rớt xuống thì chắc chăn phải chết, ngươi cũng đi cùng hắn đi.” Linh Vũ Cơ đột nhiên đâm một kiếm xuyên qua ngực nam tử trẻ tuổi kia.
“Vì sao…” Gã ngơ ngác nhìn Linh Vũ Cơ.
“Việc này không thể truyền ra ngoài được, chỉ có người chết mới giữ được bí mật, hơn nữa ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.” Linh Vũ Cơ lạnh lùng đẩy nam tử trẻ tuổi một cái.
Trên Vân Chu (Chiếc thuyền mây) trở về.
Vô số đệ tử ngoại tông cụt tay gãy chân chán nản ngồi trong khoang thuyền, đệ tử tông môn cạnh tranh rất tàn khốc, hơi vô ý thôi sẽ bị đào thải.
Mà đệ tử bị đào thải sẽ bị trục xuất về nguyên quán vào mỗi cuối tháng.
Một thiếu niên áo xám ngồi bệt trong góc khoang thuyền, hai mắt đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, tứ chỉ quấn đầy băng vải.
“Hản không phải Tiêu Vân của Thiên Cơ Điện sao?” “Đúng là Tiêu Vân rồi.”
“Ba ngày trước Tiêu Vân vừa được chọn bước vào nội tông, sao lại bị đuổi về rồi?” Đệ tử trong khoang thuyền bàn tán ầmĩ.
Ngoại tông có tất cả tám điện, Thiên Cơ Điện đứng hàng thứ tư và có khoảng ba vạn đệ tử ngoại tông, mà Tiêu Vân là người đứng thứ năm trong Thiên Cơ Điện.
Ba ngày trước trong buổi họp chọn lựa gia nhập nội tông, “Tiêu Vân đứng trong tốp đầu nên được chọn làm đệ tử nội tông.
Lúc ấy không biết có bao nhiêu đệ tử ngoại tông hâm mộ đến đỏ cả mắt, hận sao mình không phải là Tiêu Vân.
Vốn nghĩ rằng sau khi Tiêu Vân đi vào nội tông sẽ một bước lên mây, kết quả không ngờ mới vài ngày đã bị đuổi về giống như bọn họ, thật làm người ta bất ngờ.
Phải biết rằng, bình thường đệ tử đã tiến vào nội tông thì rất ít bị trả về.
Dù sao phải trổ hết tài năng trong ba vạn đệ tử và trở thành những đệ tử đứng đầu cả một điện không phải là chuyện đơn giản.
Đệ tử bị trục xuất bàn tán ầm ï, Tiêu Vân ngồi trong góc lại không chút bận tâm, cứ như không nghe thấy gì cả.
Tiêu Vân không chết.
Hản rơi xuống từ Huyền Phong Nhai, kết quả lúc ấy trùng hợp phía dưới có một dòng khí ngưng tụ bay lên giúp Tiêu Vân cản bớt lực rơi nên hẳn còn sống sót.
Nhưng tứ chỉ hắn đã bị gãy, căn cơ Khí Hải cũng vỡ nát…
Tiêu Vân trọng thương rất nhanh đã bị người ta phát hiện, sau đó được nghi trượng ngoại vụ của Thiên La Tông đưa lên Vân Chu về nhà.
Vân Chu sẽ lên đường sau nửa canh giờ, các đệ tử ngồi ở đây dần dần chấp nhận số phận bị đuổi về nên bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Các ngươi có biết đệ tử nồng cốt Linh Vũ Cơ của Thiên La Tông không?” Một nam tử áo vàng mở miệng nói.
“Nói nhảm, ai không biết Linh Vũ Cơ.” “Sao thế? Có lời đồn về nàng à?”
Một đám nam đệ tử lập tức hưng phấn lên, phải biết rằng Linh Vũ Cơ này chẳng những là mỹ nữ tuyệt sắc đứng đầu của Thiên La Tông mà còn là một thiên tài. Người khác phải trải qua vô vàn vòng tuyển chọn mới trở thành đệ tử nội tông được, mà ả thì trực tiếp được nhận vào nội tông, đồng thời không đến một năm đã là đệ tử nồng cốt.
Một đệ tử tuyệt sắc lại là thiên tài, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Dù là lời đồn nào liên quan đến Linh Vũ Cơ cũng sẽ khiến rất nhiều đệ tử trong tông cảm thấy hứng thú, chẳng những là nam đệ tử mà một số nữ đệ tử cũng thế.
“Có tin tức truyền ra nói răng hai ngày trước Linh Vũ Cơ thức tỉnh ra Võ Linh Lôi Thú cấp 7, Tông Chủ còn xuất quan vì chuyện này, có khả năng sẽ nhận nàng làm đệ tử thân truyền.” Nam tử áo vàng nói.
“Thật hay giả vậy?”
“Võ Linh Lôi Thú cấp 7? Ngươi xác định?”
“Đương nhiên là thật, tin tức này còn do một vị chấp sự. truyền ra, hơn nữa là ta chính tai nghe được, nhất định không phải giả.” Nam tử áo vàng chắc chắn nói.
“Võ Linh Lôi Thú cấp 7… Không biết sẽ mạnh đến trình độ nào. Ta cũng không cần Võ Linh Lôi Thú cấp 7, cho ta Võ Linh cấp 3 là được rồi. Không, dù là cấp 2 cũng được.” Có người hâm mộ nói.
“Ngươi đang nằm mơ à, Võ Linh dễ thức tỉnh như vậy sao.
“Nếu dễ thế thì chúng ta đều đã có Võ Linh.” Những người còn lại nhao nhao läc đầu, rất ít Võ Tu có thể thức tỉnh Võ Linh, xác suất chỉ có một phần ngàn mà thôi.
Nghe nói trong truyền thuyết Võ Linh là hạt giống Võ Linh mà thần linh để lại trong cơ thể Nhân Tộc, chỉ khi nào bước. lên con đường Võ Tu thì mới có cơ hội thức tỉnh ra Võ Linh. Nhưng xác suất quá thấp, một ngàn Võ Tu mới có một người thức tỉnh.
Võ Linh có thể phụ trợ Võ Tu gia tăng tốc độ tu luyện, còn có thể tăng lên sức mạnh, thậm chí Võ Tu còn có thể tu luyện năng lực đặc thù của Võ Linh.
Tất cả Võ Tu có Võ Linh đều mạnh hơn Võ Tu không nhiều.
Bình thường đệ tử ngoại tông chỉ nhìn thấy nhiều Võ Linh cấp 1 cấp 2, đạt tới cấp 3 cấp 4 đã hiếm thấy, cấp 5 cấp 6 càng khó gặp.
Còn cấp 7… Đối với đệ tử ngoại tông thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Đám đệ tử ngoại tông chậm rãi trò chuyện, không ai chú ý tới Tiêu Vân đang ngồi trong góc. Thời khäc này khuôn mặt hắn vặn vẹo, thân thể run lên liên hồi, trên cánh tay nổi lên gân xanh, ngón tay bấu chặt lấy sàn thuyền.
Linh Vũ Cơ!
Tiêu Vân nghiến răng nghiến lợi.
Nội tạng sưng tấy, tứ chỉ sưng phù, Khí Hải vỡ vụn, cả hạt giống Võ Linh cũng bị cướp đi… Tất cả đều do Linh Vũ Cơ tạo thành.
“Linh Vũ Cơ! Con tiện nhân ngươi! Ta một lòng với ngươi mà ngươi lại coi ta như đỉnh lô (1), đoạt hạt giống Võ Linh của †a để tăng cường Võ Linh của ngươi thì thôi, ngươi còn phế đi căn cơ Khí Hải của ta…”
(1) Cách gọi này thường dùng để chỉ nữ (nam) tu sĩ có thể chất tốt, phù hợp song tu với người khác, khiến tu vi người đó tăng lên.
Móng tay Tiêu Vân đâm vào sàn khoang thuyền, bởi vì dùng sức quá mạnh mà đã gãy vỡ rướm máu.
Đầu ngón tay đau đớn, nhưng lại kém xa cơn đau khi bị phế.
Tiêu Vân muốn đi tố cáo, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Bởi vì chuyện này xảy ra bên ngoài tông ngoại, không có nhân chứng vật chứng nên tố cáo cũng không ai tin. Hơn nữa một khi bị Linh Vũ Cơ biết hắn chưa chết thì nhất định sẽ ra tay giết hẳn lần nữa.
“Linh Vũ Cơ! Nếu ta có thể tu luyện lại thì ta nhất định sẽ để ngươi phải trả giá đắt vì những hành động hôm nay…” Mỗi câu mỗi chữ của Tiêu Vân đều tràn ngập thù hận vô tận.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên bên tai, đồng tử của Tiêu Vân lập tức co lại, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cái lỗ đen như lốc. xoáy, hoa văn huyền ảo lần lượt thay đổi trong đó và toả ra khí †ức cổ xưa.
Tiêu Vân chú ý tới đám đệ tử xung quanh không có phản ứng gì, bọn họ không nhìn thấy cái lỗ đen này.
Đột nhiên, một bóng dáng mông lung như sương khói nhào ra, lao vào mi tâm của Tiêu Vân.
Một hồn phách…
Tiêu Vân cảm nhận được trong đầu truyền đến đau nhức, sau đó ý thức dần dần biến mất, tầm nhìn trở nên mơ hồ, hồn phách kia đang cướp đoạt thân thể hẳn.
Trong nhất thời, trong lòng Tiêu Vân dâng lên lửa giận hừng hực.
Đầu tiên là Linh Vũ Cơ cướp đi hạt giống Võ Linh và phế bỏ hắn, giờ ngươi lại đến đoạt cơ thể của ta, là muốn ép ta đến đường cùng sao?
Muốn đoạt thân thể ta à, ngươi nằm mơt
Tiêu Vân cắn răng cố duy trì ý thức, hồn phách kia đang muốn đánh tan ý thức của hẳn, vậy hắn dứt khoát cứ giữ ý thức đến bước cuối cùng đi.
Do dục vọng sống sót quá mãnh liệt, Tiêu Vân duy trì tận một khắc (15 phút), đau đớn truyền tới từ trong đầu dần dần yếu đi. Hồn phách kia phát ra tiếng gào thét và không cam lòng, hiển nhiên nó cũng không ngờ Tiêu Vân có thể chống chọi được tận một khắc rồi trực tiếp làm hao hết sức mạnh của nó…
“Ha ha… Muốn cướp thân thể ta à, cuối cùng cũng là ngươi chết thôi…”
Tiêu Vân nở nụ cười, đúng lúc đó hồn phách đã nứt ra, từng mảnh trí nhớ tràn vào trong đầu hẳn.
Nhìn thấy những mảnh trí nhớ này, Tiêu Vân giật mình: “Không ngờ ta lại đánh tiêu hao giết chết hồn phách của Vân Thiên Tôn – Một trong sáu Thiên Tôn mạnh nhất của Cửu Thiên Thần Vực…”