Chương 436: Có việc này cứ quên hỏi ngươi
- Trang Chủ
- Vô Thượng Kiếm Đế - Trần Trường An (Truyện FULL)
- Chương 436: Có việc này cứ quên hỏi ngươi
Cổ Phượng Dao đơn thuần dễ lừa, nhưng không có nghĩa là người Cổ gia cũng dễ lừa như vậy.
Giỏi lắm, được lợi xong thì muốn đi à? Ngươi không muốn gánh vác trách nhiệm đúng không? “Ngươi đứng lại đó cho ta”.
“Trần Trường An, hạt châu đã đến tay, tiểu tử nhà ngươi định phủi mông bỏ đi luôn à?”
“Ngươi đừng quên, hạt châu, Phượng Dao, ngươi đều phải lấy”.
Nghe Cổ Phong Hoa nói thế, Trần Trường An cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mình có nói không muốn à?
Hơn nữa, hạt châu ta đã lấy được rồi, ngươi còn dùng cái gì để giữ chân ta nữa?
“Ngươi vội vàng như thế à? Nhất định phải đi à?”
Cổ Phong Hoa nhận ra Trần Trường An thật sự muốn rời đi, điều này làm cho. ông ta vô cùng tò mò, ngươi gấp gáp thế làm gì?
Chẳng lẽ bên ngoài còn có chuyện gì hấp dẫn ngươi sao?
“Ta có phải người Cổ gia các ngươi đâu, ngày ngày ở lại nhà các ngươi làm gì?”
“Chờ ngươi gọi ta là đại gia à?”
Nghe thấy hai chữ “đại gia”, Cổ Phong Hoa suýt nữa buột miệng bảo Trần Trường An đi ngay lập tức.
“Được, ngươi có thể đi, nhưng mang cả Phượng Dao đi cùng”.
“Con bé là vị hôn thê của ngươi, về sau ngươi đi đâu, con bé đi đớ”, Cổ Phong Hoa trầm giọng nói.
Gì? Mang đi?
Trần Trường An khá bất ngờ, Cổ Phượng Dao cũng không nghĩ tới mình lại bị… Đuổi ra khỏi nhà?
“Phượng Dao, đồ đạc đã chuẩn bị sẵn cho con rồi đây”. “Về sau phải ngoan ngoãn đi theo Trần Trường An, nghe lời hắn nói”. “Nhớ rõ chưa?”
Cổ Phượng Dao hãy còn đang dại ra tại chỗ, cha mẹ đã đưa đồ đạc chuẩn bị trước cho nàng ta rồi.
Một chiếc nhẫn không gian, bên trong cất chứa những thứ nàng ta có lẽ sẽ cần.
Thấy thế là Trần Trường An biết ngay, ngay từ lúc bắt đầu khi hắn đến Cổ gia, bọn họ đã quyết định để cho Cổ Phượng Dao đi theo mình.
Đồ đã đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi? “Vậy con… Cứ thế đi à?”, Cổ Phượng Dao ngơ ngác hỏi.
“Đương nhiên rồi, con đã là vị hôn thê của người ta, đương nhiên phải đi theo hẳn”.
“À, được rồi, thế con còn trở lại không?”, Cổ Phượng Dao hỏi với giọng khó hiểu.
“Muốn về thì về, không có việc gì thì không cần về”.
“Vâng, con biết rồi”.
Đột nhiên Cố Phượng Dao cảm thấy mình bị vứt bỏ, nhưng lại cảm thấy không giống như bị bỏ rơi, cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng có cảm giác thê lương khó nói ra được.
Sao lại không có việc gì thì không cần trở về?
“Có việc này cứ quên hỏi ngươi”.
“Năm xưa Gổ gia các ngươi lấy được hạt châu này bằng cách nào?”
“Với cả, các ngươi biết nơi nào còn có hạt châu này không?”, Trần Trường An hỏi Cổ Phong Hoa.
Hạt châu?
“Nó là do người Cổ gia bọn ta tình cờ có được, cảm thấy khá kỳ lạ nên đem về”.
“Còn những hạt châu khác… Thứ này không phải chỉ có một viên thôi à?”, Cổ Phong Hoa tò mò hỏi lại.
Nhìn ánh mắt của Cổ Phong Hoa là Trần Trường An biết ông ta cũng không biết gì cả. Ba viên Thai Châu còn lại rốt cuộc đang ở đâu, e rằng phải dựa vào vận may thôi.
May mắn thì có khi đi là sẽ gặp được, còn nếu không may thì có lẽ sẽ tốn kha khá thời gian.