Chương 386: Không cần
“Đương nhiên là không”. Hử? Chưa chết?
Lời nói của Trần Trường An khiến đám người Ngô Danh Đao cảm thấy sửng
sốt. Còn chưa chết sao?
Ngô Danh Đao theo bản năng nhìn về phía thân thể của Ân Thiên Tử, nhưng lại phát hiện đối phương quả thực đã không còn hơi thở gì, thế thì tại sao…
Ngay sau đó, chỉ thấy trần Trường An vung tay lên, đột nhiên trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một linh hồn.
“Ngươi thực sự cho rằng ta không thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ nhặt của ngươi sao?”
“Từ đầu đến cuối, linh hồn của ngươi đều bị ta khống chế ở trong lòng bàn tay”.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao?”
Lời nói của Trần Trường An khiến linh hồn thể trong lòng bàn tay của hắn không ngừng run rẩy, tựa như đang vô cùng hoảng sợ.
“Đây là… linh hồn của Ân Thiên Tử à?”
“Không sai, hắn ta đã sớm có dự định vứt bỏ thân xác, để linh hồn bỏ chạy”.
“Nhưng hắn ta chắc hẳn đã quên, ngay từ đầu, thứ mà ta giam cầm chính là linh hồn của hắn ta chứ không phải là thân thể”.
Trong khoảnh khắc linh hồn bị giam cầm thì nó sẽ mất quyền kiểm soát thân thể, Ân Thiên Tử vẫn luôn cho rằng cơ thể mình bị khống chế, nhưng hắn ta không ngờ thứ mà Trần Trường An khống chế lại là linh hồn của mình.
Linh hồn của Trần Trường An mạnh đến mức ngay cả linh hồn cấp bậc Đại Đế như Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ bị giam cầm, huống chỉ hắn ta chỉ là bán bộ Đại Đết
Trần Trường An nhìn linh hồn thể trong lòng bàn tay, cười lạnh nói: “Ta nói cho ngươi biết một chuyện, linh hồn của tất cả những người ở Bất Tử Cảnh trong Ân gia của ngươi đều không tồn tại nữa”.
“Mặc kệ các ngươi chiếm đoạt thân thể hay chuyển thế sống lại thì đều sẽ không bao giờ có cơ hội này nữa”.
“Nếu đã diệt môn thì nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn, ngươi nói đúng không?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Dưới Bất Tử Cảnh, linh hồn không thể chiếm đoạt thân thể của người khác chứ đừng nói đến chuyển thế sống lại, cho nên Trần Trường An chỉ cần nhắm vào những người có cấp bậc Bất Tử Cảnh là được.
Hắn tuyệt đối sẽ không giống như Ân Thiên Tử, tiêu diệt toàn bộ Tiếu gia nhưng lại chừa lại một Tiếu Trường Lâm có thiên phú mạnh nhất.
Hắn ta còn tưởng rằng mình đang bồi dưỡng một người giúp đỡ mình, nhưng trên thực tế, hắn ta đang huấn luyện một kẻ thù không đội trời chung muốn giết hắn ta mỗi ngày!
Sau khi tiêu diệt linh hồn của Ân Thiên Tử, hoàng triều Phụng Thiên và Ân gia đều sẽ không còn tồn tại nữa.
“Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ, giúp ta có thể báo thù lớn”.
Nghe được lời nói của Tiếu Trường Lâm, Trần Trường An liếc nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Ta làm như vậy chỉ vì chính mình thôi, không liên quan đến ngươi”.
“Mặc dù như vậy, nhưng vãn bối có thể báo thù hoàn toàn là nhờ tiền bối giúp đỡ’.
“Vấn bối nhất định sẽ ghi nhớ mối đại ân này trong lòng”.
“Nếu tiền bối cần gì ở nơi này thì cứ tùy tiện căn dặn, vấn bối tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chối”.
“Không cần”.
“Dựa theo thỏa thuận ban đầu, từ nay về sau, hoàng triều Phụng Thiên chính là của ngươi”.
“Đa tạ tiền bối”.
Ân gia đã bị diệt vong, nhưng cơ nghiệp khổng lồ của hoàng triều Phụng Thiên vẫn còn đó, Tiếu Trường Lâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Từ nay về sau, thay đổi triều đại, trên đời sẽ không còn hoàng triều Phụng Thiên nữa.