Chương 37: Bị trêu đùa
Bánh Bao thấy Từ Niêm đang đi về phía hai người thì cậu nhóc nhanh chân chạy theo hướng khác. Để lại thư kí Hà Minh lảm nhảm một mình và thở hồng hộc nằm đất.
Từ Niêm đi đến đá cho tên này một phát vào mông. anh mới đi vệ sinh xong ra đã thấy hắn chạy khắp sân trường, mới nghĩ anh tưởng tên này động kinh.
– Cậu còn nằm đây à. mau đứng dậy đi tìm cùng tôi.
Hà Minh bật dậy nhìn lại sếp mình và anh đi vòng quanh sếp mình và nhìn đi nhìn lại anh.
– Cậu bị sao vậy?
– Anh sao anh lại hóa to rồi vậy?
– Cậu nói linh tinh cái gì đấy. Người anh em của tôi chỉ hóa to khi gặp Tú Nhi thôi.
Từ Niêm lại nghĩ Hà Minh nói đến huynh đệ của anh làm anh lấy tay cho nó vào. Anh không hiểu sao tên này hôm nay lại bị thần kinh nặng đến vậy, còn cong nữa chứ.
– Em không phải bảo chỗ đó của anh. Là thế này vừa rồi có một đứa bé giống anh như hai khuôn đúc ra.
– Cái gì mà hai khuôn đúc ra. Hai khuôn đúc ra mà lại giống nhau. Cậu bị sốt à.
– À… em nhầm…. hì… giống sếp như đúc mà. Cơ mà mẹ anh thì chết lâu rồi vậy chỉ còn khả năng nó là con trai sếp.
Càng nói thì anh càng thấy tên này ngáo ngơ và anh cũng không ngại cho hắn một phát ” Cốc” vào đầu khiến Hà Minh đau điếng và lảo đảo vài bước.
– Cậu đúng thật là… Còn không mau đi theo tôi.
Thư kí Hà Minh vừa ôm đầu vừa đi theo anh, Bánh Bao nhỏ cũng không có ý muốn trốn nữa mà cậu lại chạy đến bên Từ Niêm và ôm chân mếu máo khóc.
– Baba… chú kia vừa bắt nạt con.
Từ Niêm đứng bất động luôn, tay chân cứng đờ vì anh vừa nghe gì vậy? Cậu bé này gọi anh là baba sao.
Hà Minh nhìn tiểu quỷ nhỏ và nhìn mặt sếp mình thì cậu đoán đúng mà. 100% con trai sếp luôn, sếp là quan hệ ngoài luồng thật sao?
– Sếp anh còn nói em nữa không? Thằng nhỏ này không con anh thì con ai?
– À… ờ… hả?
Bánh Bao nhìn biểu cảm sắc mặt của baba mình thì cậu đúng không nhịn được cười nhưng vẫn phải diễn lại cho nó chuẩn vai.
– Baba như vậy là không muốn nhận con sao?
– Hả? nhóc con sao con lại giống ta đến vậy? Nhìn vào đây coi.
Từ Niêm đúng là hoàn cảnh này mới thấy anh trẻ con hết cỡ luôn..Lấy điện thoại và ghé sát vào khuôn mặt của cậu nhóc.
” Màn hình điện thoại nhận diện được khuôn mặt này Hà Minh”
Anh vui sướng mà nhảy cẫng lên ngươig thư kí Hà Minh ôm, anh còn không ngừng biểu cảm trên khuôn mặt và hét lớn. Giáo Viên chạy ra ngoài xem chuyện gì thì thấy hai anh đang ôm nhau còn cười nói vui vẻ thì họ lắc đầu và nghĩ.
” Đẹp trai vậy mà lại yê nhau”
” Lãng phí sắc đẹp mà, ối mẹ ơi”
– Hai anh muốn thể hiện tình yêu thì về nhà hoặc vào nhà nghỉ còn ở đây có bao nhiêu trẻ con làm vậy không hay đâu.
Lúc này Từ Niêm mới nhận thức được vấn đề, anh vội đẩy tên thư kí Hà ra và nói.
– Hì… không phải như các người nghĩ đâu. Tôi vui khi gặp con trai tôi thôi.
Một giáo viên thấy anh vẫn còn cãi cố thì cô ấy hỏi anh.
– Thế con trai anh đâu?
– Con trai tôi đây….???????? thằng bé đâu?
Từ Niêm chỉ vào hướng thằng con trai mình vừa đứng thì không thấy nhóc nữa. Anh thấy mình đúng là quê hết mức, nhận vơ giữa ban ngày luôn. Mặt của Từ Niêm rất là không vui và mỉm cười nhìn các giáo viên.
– Đâu? hì hì… nhóc con vừa đây mà…
– Hai anh không cần phải nói giải thích gì cả? Xã hội phát triển lên các anh cứ tự nhiên nhưng xin hãy ra khỏi trường của chúng tôi.
Giao Viên lên tiếng, họ không có ý kì thị gì cả nhưng ở đây nhiều trẻ nhỏ sẽ không tốt cho chúng. Còn đâu đó có một tiểu quỷ nhỏ đang lấy tay che miệng cười khúc khích nhìn ông bô của mình ngáo ngơ, vẻ mặt này thì đúng là baba cậu mất hình tượng quá.
Từ Niêm bà Hà Minh phải ra về với hai bàn tay trắng, Hai anh ra khỏi cổng thì bỗng Từ Niêm lại có kế sách mới.
– Cậu nói xe lúc đó là chúng ta không nhìn nhầm đúng không?
– Đúng rồi sếp ơi. cơ mà thằng nhóc đó không biết con ai mà lươn lẹo đến cậy cơ chứ.
– Èm… hèm.. cậu đang nói thằng bố sinh ra nó sao?
– Chắc gì phải con sếp mà anh đã nhận?
– Điện thoại tôi nó nhận rồi đấy, cậu cứ liệu hồn đó.
Từ Niêm tự hào nếu thằng nhóc đó là con anh thì đúng là con hơn cha nhà có phúc, cơ mà anh chưa thấy phúc đâu mà toàn thấy nó báo anh không à.
– Nếu thằng nhóc đó là con tôi thì cậu nói xem mẹ nó là ai?
– Sếp à. anh ăn nằm với con nhà người ta anh còn không nhớ sao lại đi hỏi em. Em có phải lúc nào cũng theo sát anh đâu.
– ờ nhỉ? Tôi cũng chỉ ăn nằm với một người là Tú Nhi. Liệu có thể….
Hai Anh nhìn nhau như gầm hiểu ý nhau nói gì. Hà Minh gật gù nếu thế chỉ có khả năng Tú Nhi còn sống.
– Chúng ta chờ ở đây đến khi trẻ tan là rõ.
– Đúng đúng đó sếp.
Hai anh ngồi một góc và quan sát xung quanh làm bảo vệ tưởng là hai tên bắt cóc trẻ con. Hai người giải thích mãi như lúc đầu thì bảo vệ mới tin và họ vẫn dè chừng anh.
– Cậu nói xem tôi thế này mà họ nghĩ tôi là kẻ bắt cóc trẻ con sao?
– Anh đẹp trai nhưng mà mặc toàn đồ đen này khó tránh khỏi họ nghĩ vậy.
– Tập trung vào… kìa… thằng nhóc đó…
Từ Niêm đập tay thư kí Hà Minh nhìn về phía nhóc con đang được một vệ sĩ bế lên xe.
– Chúng ta có lên đi theo sau họ không?
– Được đi thôi.
Hai anh đúng là trông giống kẻ bắt cóc đang truy sát con mồi của mình quá. Chiếc xe dừng lại một ngôi biệt thự ở ngoài thành phố. Hai anh nhìn theo và biết đây là địa chỉ nhà nhóc.
– Giờ phải làm sao đây sếp.
– Hôm nay tạm thời thế thôi, mai chúng ta cần điều tra mẹ đứa bé là ai.
Hai người vừa quay đầu xe về thì đúng lúc Tú Nhi đi làm về, vậy lag hai người lại lần nữa lướt qua nhau. Tú Nhi về nhà và thấy Bánh Bao đang ngồi sân chơi.
– Con nay có nhã hứng uống trà vậy?
– Chờ mẹ. Mẹ có thấy baba không?
– Baba nào cơ?
– Baba vừa ở ngoài cổng đó mẹ.
Tú Nhi mới nhớ ra chiếc xe lúc ở cổng, cô bực mình quát cho tên nhóc thối này một trận.
– Con dám dẫn baba con về nhà sao?