Chương 27: Bắt gian
Từ xa một cô gái nắm tay tức giận vì Hiên Minh lại đi với Hiên Hiên mà mục đích của cô ta là để Từ Niêm và Hiên Hiên lên giường với nhau. Nhưng nhanh chóng cô ta đợi cơ hội khác.
Hiên Minh kéo Hiên Hiên vào phòng, có vẻ như anh bị đánh thuốc và cần thuốc giải ngay, anh ép cô ấy vào tường và bắt đầu chiếm tiện nghi của Hiên Hiên. Hiên Hiên ra sức đập tay anh nhưng sức lực làm sao bằng Hiên Minh được. Cuối cùng chuyện gì đến cũng đã đến Hiên Minh đã chiếm lấy Hiên Hiên cả đêm. Lúc 4h giờ sáng thì anh nhận được thông tin của thuộc hạ.
– Lão Nhị bên pháp anh em của chúng ta đã chết không ít. Anh hãy qua đây một chuyến.
Tắt điện thoại và anh rời giường luyến tiếc nhìn cô gái trên giường. Hiên Minh hôn lên chán của Hiên Hiên và thì thầm.
” Chờ anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em”
Thấy Hiên Minh rời đi thì người bí ẩn cười thầm và sai khiến thuộc hạ làm theo kế hoạch.
Tú Nhi về nhà cứ thấy có điều gì lạ lạ mà cô gọi cho anh không được và gọi thư kí Hà thì anh ấy bảo sếp về rồi.
– Thư kí Hà Minh anh ấy chưa có về.
– Sếp chưa về sao chị?
– Đúng rồi, anh ấy chưa về.
– Vậy thì chị dâu chúng ta đến khách sạn hôm qua tìm anh ấy.
– Được cậu chờ tôi.
Hai người chạy tất cả các phòng tìm anh nhưng không thấy.
– Chị dâu còn phòng này thôi.
– Thử xem thế nào đi. Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?
Hà Minh ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa phòng cuối cùng này. Khi cánh cửa mở ra thì đập vào mắt hai người là một đôi nam nữ không mảnh vải che thân.
– Các người…
Tú Nhi lùi bước chân, mắt cô không nhìn nhầm chứ, Cô bám vào cánh tay của Hà Minh và miệng không thốt lên lời. Sao anh có thể làm vậy với cô chứ? đúng rồi họ là người yêu nhau mà.
Hà Minh cũng như cô, anh không nghĩ lão đại lại làm ra chuyện này sau lưng chị dâu. Hai người trên giường nghe được tiếng ồn thì bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hiên Hiên tỉnh dậy trước, cô nhìn khung cảnh phòng và nhìn lại bản thân và nhìn mấy người trước mặt thì cô hét lên.
– á… sao lại thế này….
– Cô còn hỏi sao? Cô là loại không sạch sẽ gì.
Hà Minh tức giận nói Hiên Hiên. Cô ta làm chị dâu cậu đau lòng mà khóc. Hiên Hiên vẻ mặt ngơ ngác, cô không biết sao lại như này rõ ràng cô bị ai đó kéo vào. Cô thấy có lỗi vô cùng
Từ Niêm nghe tiếng hét thì cứ nghĩ vợ mình hét lên, anh đập đập tay người bên cạnh và mơ màng nói.
– Em hét gì chứ? Vợ. Có gì đâu mà sợ chứ.
Nghe câu này của anh thì Tú Nhi đã như chết lặng. Cô im lặng nhìn hai con người đó và không hiểu sao nước mắt cô cứ thi nhau rơi xuống. anh đang nhầm hay cô đang nhầm mình là vợ anh vậy.
Hà Minh thấy sếp anh có vẻ không ổn thì anh cười nhìn Tú Nhi và đến giường gọi lão đại.
– Lão đại dậy đi, cháy nhà rồi.
– Sao cháy. Tú Nhi em không sao chứ?
Theo bản năng anh bật dậy nhưng anh há hốc mồm vì sốc, sao anh lại không mảnh vải với Hiên Hiên. Còn cô vợ anh đang đứng kia khóc nữa.
– Tú Nhi em nghe anh nói đã.
Tú Nhi chẳng muốn nhìn cảnh này nữa, cô xoay người rời đi. Có lẽ cô và anh đến lúc chấm dứt rồi. Cứ dây với nhau mãi cũng không có kết quả tốt đẹp.
Từ Niêm với khăn quấn lại người và chạy đuổi theo cô ra cửa thì anh nắm tay cô lại.
– Tú Nhi thực sự anh không nhớ gì cả. Anh không có phản bội em.
– Anh nhìn lại xem như vậy anh còn nói được sao. Chúng ta kết thúc ở đây. Tôi sẽ dọn đi.
Nói rồi cô gạt cánh tay anh ra khỏi tay mình, cô bước đi và không có ý quay đầu lại nhìn anh. Cô đau chứ nhưng cô biết làm sao đây, ai nhìn chồng mình ngủ với người con gái khác chẳng đau.
Từ Niêm như chết lặng nhìn cô bước đi, sao lại ra cơ sợ này chứ. Anh quay lại muốn nói cho rõ ràng với người bên trong. Hiên Hiên cũng chẳng khá hơn anh, cô cũng không nhớ gì cả.
– Hiên Hiên tại sao tôi và em lại cùng nhau.
– Em cũng không nhớ nữa. Em bị người kéo vào đây và khi tỉnh dậy thấy như này.
– Mẹ kiếp…
Hà Minh lắc đầu nhìn hai con người này, vậy là người đau lòng nhất là chị dâu cậu rồi.
– Từ Niêm em không cần anh chịu trách nhiệm gì cả. Anh hãy về với chị ấy đi.
– Được rồi. Chuyện này sẽ tính sau, Hà Minh cậu điều tra xem ai bỏ thuốc tôi.
– Dạ sếp.
Từ Niêm tin là Hiên Hiên không làm chuyện này, chắc có người muốn gài bẫy anh và cô ấy. Từ Niêm thay đồ và chạy về nhà và sai thuộc hạ đưa Hiên Hiên về ngô gia. Anh tức giận và anh thề cho tên nào dám chơi anh ngũ mã phanh thây mới được.
Hiên Hiên cô thấy có lỗi với Tú Nhi vì cô đã nói buông tay nhưng lại làm gia chuyện này. Cô như vậy chẳng khác gì con tiểu tam cướp chồng người khác cả.
Tú Nhi thu dọn đồ đạc của mình vào vali. Cô để lại cho anh một tấm thẻ mà số tiền cô nợ anh trước khi đến và cô kéo vali ra khỏi cửa phòng. Nhìn lại căn phòng lần cuối cùng, lòng cô trống rỗng.
” Cũng đến lúc phải đi rồi”
cô bước đi đến cửa nhà thì gặp Từ Niêm đi về. Anh nhìn thấy cô kéo vali thì hốt hoảng chạy đến nắm tay cô.
– Vợ à. Em định đi đâu.
– Nợ trả đủ rồi. Cũng đến lúc đi được rồi.
– Không xin em đừng đi.
Từ Niêm ôm trầm lấy cô và anh đã khóc xin cô đừng đi. Anh sợ mất cô, nếu không có cô thì cuộc sống của anh nó không có ý nghĩa gì cả.
– xin em đừng đi.
– Em trả lại anh những gì em đã nợ anh. Có lẽ cô ấy phù hợp hơn em bên anh. Em phải đi rồi.
– Không mà… đừng đi Tú Nhi.
Cô mặc kệ anh cầu xin cô, cô đẩy anh ra và kéo vali đi qua người anh. Giây phút này cô thực sự cũng đã chết tâm với anh rồi. Tay cô cũng run rẩy, mi mắt đẫm lệ nhìn về phía trước không quay đầu.
Từ Niêm cảm thấy lần này anh làm cô giận thật rồi, anh chẳng còn cơ hội bên cô vợ nhỏ của mình nữa rồi.
” Tú Nhi xin lỗi em”
– Tạm biệt anh.
Hai người cứ thế mà rời xa nhau, Tú Nhi đến nhà Hạnh Hi.
– Sao cậu lại đến đây nữa rồi.
– Hạnh Hi tớ đau lắm, có thuốc nào hết đau không?
– Cậu bị đau ở đâu chúng ta đến viện.
– Viện cũng không thể chữa trị được vết thương lòng tớ.
Cô ôm bạn thân mà thút thít khóc. Nếu có thuốc chữa được thì cô cũng muốn mua chứ.