Chương 154 Võ tướng 9 sao
Còn trẻ mà đã tự cao tự đại, ai cũng dám đắc tôi. Có phải Cục tác chiến chúng tao đã cho mày quá nhiều mặt mũi rồi đúng không? Mày cảm thấy sư tỷ của mày có thể bảo mày một lần, là có thể bảo vệ nhiều lần nữa?”
Diệp Hi Hòa cười.
Xem ra hai vị chiến thần này với gã Phong Dục Lân là cùng một giuộc, họ cho rằng hắn là kẻ ăn chay.
Hắn đưa tay lên, bay lên rồi vỗ vào người Tưởng Khuê!
“Thằng chó, còn dám ngạo mạn với tao!” ‘Tưởng Khuê tức giận quát!
Ở Giang Đông, người có thể lên làm chiến thần đâu phải kẻ đầu đường xó chợ?
Tưởng Khuê cũng là võ tướng 8 sao, có thể nói là đứng ở giữa trong số tất cả các chiến thần!
“Mày đi chết đi!”
‘Tưởng Khuê lập tức cũng lao tới chỗ Diệp Hi Hòa tát một cái!
Khi lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ mạnh phát ra, lòng bàn tay của Tưởng Khuê bị dập nát. Sau đó, một cú đánh kinh khủng của Diệp Hi Hòa rơi xuống người Tưởng Khuê, lập tức biến thành một con mưa máu!
“Thông đồng, bọn xấu cấu kết với nhau, đáng chết!” Diệp Hi Hòa không khách khí nói. Bá bá báI!!
Cảnh này khiến tất cả mọi người trong Cục tác chiến choáng váng!!
Đặc biệt là các sĩ quan phụ tá, chiến sĩ nhìn chằm chăm Diệp Hi Hòa như gặp phải quỷ, hoàn toàn không †in vào mắt của mình.
Chuyện này là thế nào, võ tướng 8 sao, chiến thần Tưởng Khuê lại bị đối phương tát một cái đã chết?
Vô cùng dứt khoát, thậm chí còn không có chút kháng cự và đường sống?
“Mày!!!” Lúc này Võ Tung cũng hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Diệp Hi
Hòa.
Anh ta hiểu rõ thực lực của Tưởng Khuê hơn ai hết, võ tướng 8 sao đủ để trấn áp một phương, kết quả là…
“Còn không chịu để Phong Dục Lân lăn ra đây đúng không? Tao đây chỉ có thể xin lỗi sư tỷ xin lỗi người có thân phận giống tỷ ấy, tao chỉ đành xông vào!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng đến gần Võ Tung nói.
“Đừng… Đừng đến đây!!”
Võ Tung vội vàng lùi về phía sau vài bước: “Diệp Hi Hòa, mày chắc chắn muốn nổi điên ở Cục tác chiến sao? Mày có biết ở Đại Hạ, động tới chiến thần và Cục tác chiến có nghĩa gì không? Chính là phản quốc!!
Cục tác chiến là bộ phận cũng như bộ mặt của quốc gia, là tín ngưỡng của nhân dân. Mày lại dám làm chuyện cả thiên hạ không chấp nhận được, tự mình tìm rắc rối?”
Diệp Hi Hòa cười: “Uy hiếp tao?” “Không! Tôi đang nói sự thật!”
Võ Tung mạnh miệng nói: “Hơn nữa, chắc mày cũng có lý do muốn gặp phó bộ trưởng của chúng ta? Nếu mày là giết người bừa bãi, Cục tác chiến sẽ không tha cho mày!”
“Không chết không dừng lại đúng không? Thật đáng tiếc, chúng mày không xứng. Trong mắt người thường, chúng mày là người mà họ không thể với tới. Nhưng trong mắt tao, chỉ là một đàn kiến, đương nhiên là không tính sư tỷ của tao.”
Diệp Hi Hòa mỉa mai: “Còn tại sao muốn tìm Phong Dục Lân, tao không cần nói cho mày biết. Gã ta là người biết rõ nhất, để gã ra đây chịu chết đi!”
Nói xong, Diệp Hi Hòa tiếp tục đi vào tòa nhà của Cục tác chiến.
Ở đây có mấy chục danh phó quan, thậm chí mấy trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang nhưng không có ai dám ngăn cản hẳn.
Vừa rồi, Diệp Hi Hòa giết chết chiến thần Tưởng Khuê, thực lực quá khủng bố, bọn họ chỉ là quân nhân cấp thấp, sao có thể ngăn cản?
“Diệp… Diệp Hi Hòa, thật ra tao biết mục đích của mày!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen aaZ.Z” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!