Chương 115 Nghe lệnh của ai
“Giết hắn! Yoshimitsu Kushikatsu là của tôi!!”
“Mười hai cơn gió đau khổ!”
“Hai mươi tư cơn gió đau khổi!”
“Hai mươi tám cơn gió đau khổ!”
Mắt thấy cả đám võ sĩ Nhật Bản dũng mãnh không sợ chết lao về phía mình, Diệp Hi Hòa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Duỗi tay cầm lấy thanh kiếm Yoshimitsu Kushikatsu rơi dưới đất.
“Thích chơi trò này với tao à?”
Hắn cười lạnh một tiếng: “Chín trăm triệu chín nghìn chín trăm chín mươi chín cơn gió đau khổi!”
Sau đó, cánh tay của chúng bị chém xuống, chân khí màu trắng gồng lên như một con ác long, chém toàn bộ đám võ sĩ Nhật Bản không biết sống chết này thành từng mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung tóe khắp hành lang!
Bùm!!!
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm giám đốc đứng sau lưng Kato Taka lập tức quỳ xuống, run như cầy
sấy!
Kato Taka cũng muốn quỳ, nhưng đáng tiếc không có chân, chỉ có thể trắng bệch cả mặt mà run lẩy bẩy!
Có cần phải khủng bố như vậy không!!
Nhiều võ sĩ Nhật Bản như vậy, thậm chí còn có không ít những đại thái đấu nổi tiếng, nhưng kết quả lại bị Diệp Hi Hòa chém giết không còn gì? Còn nữa, cái chiêu chín trăm triệu chín nghìn chín trăm chín mươi chín cơn gió đau khổ là cái quỷ quái gì?
Theo Kato Taka biết, thanh kiếm nổi danh khắp Nhật Bản này chỉ có giới hạn ở một trăm linh tám thôi…
Vị thiếu gia nhà họ Diệp này quả thực không phải người…
Mà lúc này, Liễu Thành Chí đang ngồi trên một tấm ván quả thực kích động cả người run rẩy, lệ nóng tuôn trào.
Nước mắt ông ta như hóa thành máu, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến, bây giờ thiếu gia nhà họ Diệp. lại có thể cường đại đến thết!
Hắn quả nhiên không phải cuồng vọng tự đại, mà thật sự có thể vũ dũng nghịch thiên, có thể gây dựng lại nhà họ Diệp rồi…
Sau khi Diệp Hi Hòa giải quyết xong hết xung quanh thì chuyển hướng về phía Kato Taka.
Thấy Kato Taka sớm đã hồn vía lên mây, mặt không còn chút máu…
“Kato Taka, giờ mày còn gì muốn nói?”
Diệp Hi Hòa cất bước đi về phía Kato Taka.
“Không… Mày đừng tới đây!II”
Kato Taka lập tức bị dọa cho phát khóc: “Diệ cầu xin ngài tha cho tôi, tôi cũng chỉ là thân bất do kỷ, nghe lệnh làm việc…”
“Nghe lệnh, nghe lệnh của ai?” “Nghe…”
Kato Taka muốn nói lại thôi, rõ ràng không dám nhiều lời.
Diệp Hi Hòa vươn tay, “Vút” một tiếng đã bắt được ông ta, lạnh lùng nói: “Không muốn nói ra đúng không? Không sao, tao có hàng vạn cách để khiến mày phải mở miệng.”
Kato Taka tuyệt vọng, bỗng nhiên hô to: “Ngài ‘Yokoyama You, ngài còn không định ra tay sao? Mau cứu tôi!!!”
Giọng nói vừa vang lên, trong đám người đang quỳ dưới đất có một bóng dáng cô đơn, lẻ loi đi ra.
Trên tay hắn ta còn kéo một thanh kiếm, lưỡi kiếm kéo lê dưới đất phát ra tiếng ghê rợn, thậm chí còn bắn ra cả tia lửa dưới nền đá cẩm thạch.
Cả người thoạt nhìn có hơi tiêu điều, đầu cúi xuống, tử khí trầm trầm, cảm giác như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Hình dáng này so với mấy võ sĩ cường đại Nhật Bản vừa rồi thì thật sự khá nhạt nhòa.
Nhưng tất cả người Nhật Bản ở đây không có một ai dám khinh thường hắn ta, đơn giản là vì hắn ta chính là người mạnh nhất được sắp xếp trong tập đoàn Anh Đào. lần này.
Một kiểu tồn tại vô cùng đặc biệt trong giới võ sĩ Nhật Bản, cao thủ đại thái đấu tám sao, Yokoyama Youll