Chương 112 Nhuộm đỏ cả hành lang
“Đứng lại, đang làm gì đấy hả?”
Ngoài cửa tập đoàn Anh Đào, khi Diệp Hi Hòa đi tới thì bị vệ sĩ của Nhật Bản cản lại!
“Tao là cụ của chúng mày đấy, mau bảo con chó Kato Taka kia ra gặp tao, nói với ông ta, phải để toàn bộ người Nhật Bản quỳ xuống để nghênh đón, nếu không tao sẽ khiến tất cả chúng mày phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời này!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói! “Bát call Người Đại Hạ này thật ngông cuồng!!”
Có vài vệ sĩ nghe xong rất giận dữ, lập tức rút gậy ra xông lên tấn công Diệp Hi Hòa.
Kết quả bị Diệp Hi Hòa đấm cho một cái, cả người đầy máu!
Liễu Thành Chí đứng sau thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc!
Ông ta không ngờ vị thiếu gia nhà họ Diệp đại nạn không chết này lại có thể khủng bố đến vậy?
Hắn cũng học được võ công ư? Sao có thể mạnh mẽ cuồng bạo đến như thế?
Bỗng nhiên, toàn bộ cửa ở đại sảnh tập đoàn mở †oang ra, rất nhiều vệ sĩ lao ra, đếm qua thì có khoảng ba đến bốn mươi người!
“Con chó này! Mày muốn làm gì? Dám tới tập đoàn Anh Đào để làm loạn, có biết đây là đâu không…”
RầmI!!
Diệp Hi Hòa không thèm chờ họ nói xong, một chân nhảy lên, ngay lập tức khiến bốn phần năm đám người đó ngã xuống vũng máu, sau đó chỉ vào tám người còn lại, nói: “Tám người chúng mày mau cút lại đây cho tao!”
Tám vệ sĩ Nhật Bản lập tức bị dọa cho tiểu cả ra quần, nhưng vẫn có một người cố bình tĩnh đi tới, sợ hãi nói: “Ngài, ngài……”
“Nâng ông ấy lên cho tao!”
Diệp Hi Hòa duỗi tay chỉ vào mặt Liễu Thành Chí: “Biết kiệu tám người khiêng không? Dùng cách đó nâng ông ấy lên, nếu ai dám không nghe, tao sẽ tát kẻ đó bay về Nhật Bản, nghe rõ chưa?”
Tám vệ sĩ Nhật Bản lập tức ngây ngốc! Tám… Kiệu tám người khiêng?
Buồn cười, bọn họ đường đường là người Nhật Bản, sao có thể khom lưng uốn gối đi làm kiệu ngồi cho người khác cơ chứ?
Nhưng vừa rồi bọn họ cũng đã nhìn thấy các đồng nghiệp của mình chết như thế nào nên không ai dám ho. he phản kháng Diệp Hi Hòa, chỉ có thể nén giận nói: “Dạ! Thưa ngài, chúng tôi đã biết…”
Sau đó tám người ghi hận trong lòng nâng Liễu ‘Thành Chí lên, nâng ông ta lên như một vị vua.
Bọn họ thầm hận, để xem Diệp Hi Hòa và cái tên tàn phế Liễu Thành Chí này kiêu ngạo được bao lâu, hai người căn bản không biết sau lưng tập đoàn Anh Đào. kinh khủng như thế nào, là nơi để họ có thể tùy ý giương Oai sao?
Mà lúc này Liễu Thành Chí đang ngồi trên “Kiệu tám người khiêng”, quả thực như đang nằm mơ.
Mấy cái này, là thật ư? Không phải ảo giác chứ?
Ba năm trước, rốt cuộc vị thiếu gia nhà họ Diệp này đã trải qua những gì, vì sao lại khiến người ta không thể nhìn thấu nổi?
Muốn trách thì trách ông ta bây giờ quá nghèo đói, còn không bằng một người bình thường, cho nên không biết được tin tức gì về những việc mà Diệp Hi Hòa đã làm sau khi trở về Tân Hải.
Nếu không, chỉ sợ sẽ bị dọa cho chết khiếp!
Nhưng lúc này ông ta vẫn rất kích động, hai mắt đẫm lệ nhìn lên trời xanh: Tổng giám đốc Diệp, ngài có nhìn thấy không? Bây giờ con trai ngài thật sự rất giỏi, nhà họ Diệp có người kế tục rồi, ngài….. Ngài có thể mỉm cười nơi cửu tuyền……
Đoàn người đi vào thang máy, vừa lên đến tầng cao. nhất thì nhìn thấy một đám vệ sĩ Nhật Bản đã chờ sẵn ở cửa thang máy.
“Bát cal! Đại Hạ khốn khiếp! Mày dám trực tiếp xông vào tập đoàn Anh Đào, ai cho mày dũng khí này hả?”
Vệ sĩ Nhật Bản có chừng sáu, bảy chục người, bên trong còn có không ít cao thủ, đặc biệt là cái người đang hét lên kia còn là đại Thái Đấu một sao, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.
Lúc Kato Taka nói trong điện thoại đã biết mình sẽ đến tập đoàn Anh Đào mà vẫn bày ra thế trận này, xem ra rất muốn ra oai phủ đầu, tặc tâm không chết!
Diệp Hi Hòa hất một chân lên, như một con rồng cưồng ngạo, lao lên tấn công liên tục về phía vệ sĩ đứng đầu của đoàn vệ sĩ Nhật Bản kia!
Máu bắn tung toé, nhuộm đỏ cả hành lang!
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa đi nhanh ra ngoài, một chân quét ngang, trực tiếp quét một lượt toàn bộ hàng vệ sĩ Nhật Bản, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, sau đó lập tức im lặng.